Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:32:31
Lượt xem: 44
Hiện tại trong không gian có heo có gà có cá, trong đất thì hạt thóc lúa mạch ánh vàng rực rỡ, mầm cây bắp, khoai lang đỏ và khoai tây đều xanh mướt, rau dưa cũng mọc rất tươi tốt, mỗi một luống cây đều vô cùng ngăn ngắn gọn gàng, nhìn thấy khung cảnh được mùa này, trong lòng Cung Linh Lung dâng lên cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo không nói nên lời.
Cày cấy bao nhiêu, thu hoạch bấy nhiêu.
Xử lý xong công việc trong không gian, cô cũng đã có chút mệt mỏi, ngồi bên trong nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, nghe Vu Hỉ Mai ở bên ngoài gọi cô, cô mới chui ra ngoài.
Bên trong bộ đội cũng có trại nuôi heo, có rất nhiều phân heo, phân người cũng nhiều không kém, cũng không biết có phải lãnh đạo cố ý sắp xếp hay không, đoàn văn công lại phụ trách đi gánh phân người, còn các quân tẩu thì gánh phân heo.
Hai hố phân cách nhau không quá xa, mấy người Cung Linh Lung gánh theo thùng phân vừa mới đi đến hố phân của trại nuôi heo thì đã nghe được vô số tiếng thét chói tai ở cách đó không xa, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, mấy người trong đoàn văn công đều sợ hãi đến mức chạy khắp nơi la hét ầm ĩ, còn có người xông đến gốc cây điên cuồng nôn mửa.
Mấy người Cung Linh Lung: “…”
Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, vậy mà đã nôn đến thế rồi, chờ bọn họ tưới phân hết hai mươi mẫu đất, có khi nào bọn họ đều sẽ vào bệnh viện hết luôn không.
“Ha ha…”
Mấy người của đoàn văn công thì điên cuồng thét chói tai, các quân tẩu lại sung sướng cười to.
Hai bên đối lập quá rõ ràng.
Lúc này mặt mày Mạnh Hiểu Dĩnh đã trắng bệch, cô ả bịt mũi đứng cách hố phân thật xa, lúc nãy cô ả đi qua đó suýt chút nữa đã đạp phải một con giòi, chỉ cần nghĩ đến suýt chút nữa giày đã đụng trúng thứ đó, cô ả lập tức buồn nôn đến mức điên cuồng đứng tại chỗ chà xát đế giày, ước gì có thể quăng đôi giày giải phóng này đi ngay lập tức.
Từ Vi ở bên cạnh cô ả cũng chẳng tốt hơn cô ả chút nào, lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, lại nghĩ đến chuyện hôm nay cô ta phải gánh vô số thùng phân đi tưới ruộng, lập tức muốn phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-260.html.]
“Tôi không gánh, tôi không gánh phân đâu, tôi sợ lắm.”
Cô ta mở miệng kháng cự trước, mấy người chơi thân với bọn họ cũng lập tức phụ họa, mỗi người thêm một câu một lời đề ý kiến với phó đoàn trưởng đang dẫn dắt bọn họ.
Phó đoàn trưởng Lý cũng là lần đầu tiên đi gánh phân, mùi hôi thối ngút trời này cũng kích thích làm anh ta muốn nôn ra, nhưng lãnh đạo đã đưa ra mệnh lệnh, không thể trái quân lệnh, không muốn gánh cũng phải gánh.
Huống chi, các quân tẩu các đó không xa đều có thể gánh, đoàn văn công bọn họ nhất định cũng phải gánh.
Thấy mấy người bọn họ mồm năm miệng mười bày tỏ ý kiến, phó đoàn trưởng Lý xụ mặt cảnh cáo: “Mấy cô muốn làm trái với quân lệnh đúng?”
Anh ta vừa nói ra những lời này, mọi người đều lập tức im lặng lại.
Đúng lúc này Tưởng Á Bình đã gánh thùng phân đi ngang qua, thấy mấy người bọn họ đều kháng cự và bài xích, bình thường cô ấy luôn khá hiền hòa thân thiện, hiện tại cũng xụ mặt, sa sầm gương mặt răn dạy: “Bình thường mấy thứ các cô ăn đều là do nông dân vất vả trồng ra, gánh phân bón phân là quy trình ok thể thiếu trong việc trồng trọt, bọn họ vì muốn mua sống người một nhà, việc nặng việc dơ gì cũng đều tranh nhau muốn làm, sẽ không có ai oán giận trồng trọt quá vất vả dơ thối.”
“Mấy cô thì sao, người nào cũng trang điểm ngăn nắp xinh đẹp, ăn lương thực rau dưa do nông dân trồng ra, mặc vải bông do nông dân vất vả cần cù lao động trồng ra tới, kết quả còn bày ra thái độ kiêu căng tự đại, còn giở trò muốn cười nhạo các quân tẩu có xuất thân quân nhân.”
“Chúng tôi là quân tẩu có xuất thân từ gia đình nông dân, cũng chẳng đi học được mấy năm, trong nhà không có tiền cho bọn tôi ca hát nhảy múa, hiện tại lại vì một lời đề nghị của các cô, chúng tôi phải tìm thời gian để tập luyện.”
“Các quân tẩu cũng không hề oán trách các cô nhiều chuyện, vẫn cứ phải làm việc nhà việc nhà nông như bình thường, ước gì có thể bẻ một phút ra thành hai phút để sử dụng.”
“Mùa xuân rất nhiều mua, các cô cũng không phải không biết, trồng trọt hoa màu cũng phải lựa lúc nào ông trời vui vẻ mới trồng được. Các cô lại ở nơi này la hét chậm trễ thời gian, ảnh hưởng đến hiệu suất và tiến độ công việc, vậy cũng đừng trách các quân tẩu chúng tôi liên hợp lại đi tìm lãnh đạo để phản ánh tình huống.”
Nói xong, cô ấy đi đầu, cầm gáo phân múc đầy hai thùng phân, sau đó cầm đòn gánh bước đi như bay rời đi.