Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:33:16
Lượt xem: 36
“Lại có chuyện gì nữa đây?” Phó đoàn trưởng Lý nhanh chóng từ sườn núi chạy xuống.
“Dòi! Dòi! Có dòi!”
Mạnh Hiểu Dĩnh đã sợ đến mức mất đi ba hồn bảy vía, sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc này mặt mày cô ả đã trắng bệch, trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng là cô ả thật sự rất sợ hãi.
“Ha ha, có con dòi thôi mà cũng sợ đến mức này, đúng là cười c.h.ế.t mất.” Có một cậu nhóc chừng bốn năm tuổi đứng ở trên sườn núi cười nhạo.
Phó đoàn trưởng Lý cũng cảm thấy rất mất mặt, nhìn mấy con dòi trắng trẻo mập mạp đang mấp máy kia, đúng là trông rất buồn nôn, nhưng cũng không đến mức sợ như thế này.”
Tất cả mấy người Cung Linh Lung đều đang đứng cách đó không xa hóng chuyện, mỗi người đều cười nhạo, có người cố nhịn cười khẽ, có người lại không chút khách sáo cười to, tóm lại mọi người đều cười nắc nẻ.
Thấy đám quân tẩu quê mùa này đều đang cười mình, Mạnh Hiểu Dĩnh tức giận muốn chết, cũng không thèm để ý đến hình tượng, quát to với bọn họ: “Mấy thứ đàn bà đanh đá quê mùa mấy người, câm miệng lại hết cho tôi, câm miệng lại!”
“Ui cha, cô cả nhà họ Mạnh đã lên tiếng rồi, mấy thứ đàn bà đanh đá quê mùa, mau ngậm miệng lại đi.” Liêu Thu Hoa mỉa mai nói.
“Cô cả này oai phong ghê nhỉ.”
“Còn oách hơn cả cô cả của nhà tư bản nữa đó, sao trong đoàn văn công lại có loại người như thế này chứ?”
Thấy mấy người bọn họ sắp gắn cái mác “cô chủ nhà tư bản” lên đầu mình, Mạnh Hiểu Dĩnh thay đổi sắc mặt kịch liệt, tức muốn hộc m.á.u gào thét: “Câm miệng lại hết cho tôi, câm miệng, nếu mấy người còn dám nói chuyện, tôi sẽ xé nát cái miệng thối của mấy người ra.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-262.html.]
“Mạnh Hiểu Dĩnh, người nên ngậm miệng lại là cô mới đúng.”
Biểu cảm hiện tại của phó đoàn trưởng Lý lạnh nhạt và nghiêm túc chưa từng có, ánh mắt khi nhìn về phía cô ả lộ ra vẻ tràn ngập thất vọng, xụ mặt nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một, yên lặng gánh phân hoàn thành nhiệm vụ, hai, tạm thời cách chức về nhà suy ngẫm bản thân nửa tháng.”
Mạnh Hiểu Dĩnh vẫn còn đang nổi nóng, hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình, còn cho rằng phó đoàn trưởng Lý bất công, ấm ức tủi thân đến mức ngã ngồi trên mặt đất gào khóc ầm ỷ.
Thấy cô còn dám tủi thân khóc, phó đoàn trưởng Lý trở nên vô cùng thất vọng.
Từ Vi đã gây ra họa thấy cô ả khóc như thế cũng không dám đến gần, thấy phó đoàn trưởng Lý nhìn về phía mình, vội vàng mở miệng nói: “Phó đoàn trưởng, xin anh cho chúng tôi một chút thời gian, tôi sẽ khuyên nhủ Hiểu Dĩnh, chúng tôi cam đoan sẽ không chậm trễ thời gian.”
Phó đoàn trưởng Lý cũng không nói thêm cái gì, xoay người rời đi.
Lúc này Mạnh Hiểu Dĩnh không thể nào nghe lọt tai lời khuyên, cho dù Từ Vi có nói thế nào cũng kiên quyết không chịu nghe, ngược lại còn trách cô ta được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, mắng cô ta vô dụng làm gãy đòn gánh, làm dơ giày của cô ta, trách cô ta dám hất mấy con dòi ghê tởm kia lên người cô ả, đứng ở trên sườn núi chửi xối xả phát tiết với Từ Vi.
Bình thường khi ở trước mặt những người khác, tuy rằng cô ả cũng có chút kiêu ngạo nhưng vẫn luôn cố giữ hình tượng. Chỉ có điều hiện tại cô ả đã không màng hình tượng nữa, bắt đầu để lộ ra gương mặt xấu xa và tính cách tồi tệ nhất của mình cho mọi người thấy.
Không nói đến các quân tẩu được mở rộng tầm mắt, đến cả những người bình thường chơi rất thân với Mạnh Hiểu Dĩnh hiện tại đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mấy người bọn họ thật sự không ngờ rằng từ trước đến giờ cô ả đều chỉ là giả vờ, tính cách ăn sâu trong xương cốt lại cực đoan không biết nói lý như thế.
Mạnh Hiểu Dĩnh mắng Từ Vi một trận, phát tiết toàn bộ lửa giận và tủi thân trong bụng ra ngoài, sau đó cũng không quan tâm những chuyện khác, đi chân trần chạy về ký túc xá.
Để lại một mình Từ Vi bị mắng xối xả đứng trên sườn núi gào khóc.
Lúc trước hai người bọn họ thân thiết đến mức có thể cùng nhau mặc chung một cái quần, hiện tại không hiểu sao lại trở mặt với nhau, mọi người lại chẳng thương hai Từ Vi chút nào, cảm thấy cô ta rất đáng đời.
Nhiệm vụ làm ruộng ngày hôm nay rất vất vả, không có ai đi qua đó an ủi cô ta, mọi người đều cúi đầu làm việc của mình.