Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:02:58
Lượt xem: 32
Các quân tẩu đều kinh ngạc: “Phức tạp đến thế à?”
“Vâng, kiểm tra những kiến thức văn hóa trong chương trình học thì còn đỡ, đều là tri thức trong sách giáo khoa cấp ba, khó nhất là phỏng nhất.”
Cung Linh Lung phối hợp trả lời, giả vờ như đến bây giờ mới bình tĩnh lại, biểu cảm có chút khoa trương nói: “Ngồi phỏng vấn trong một căn phòng lớn, em ngồi ở băng ghế bên dưới, bên trên là năm lãnh đạo thay phiên nhau hỏi. Lúc em trả lời bọn họ ngồi ở bên trên ghi chép, lúc đó em hồi hộp đến líu cả lưỡi, phỏng vấn xong là người toát đầy mồ hôi lạnh.”
Lục Tĩnh Xuyên: “…”
Lúc đó cô trả lời rất nhẹ nhàng, có trật tự rõ ràng, nói năng đĩnh đạc, giọng điệu như thường, anh chẳng cảm thấy cô hồi hộp chỗ nào cả.
“Còn nữa, hỏi mấy vấn đề đó xong, lãnh đạo còn bảo em khiêng một cái bàn to, muốn kiểm tra xem em có đủ khỏe hay không. May mà em lớn lên ở nông thôn, có được một đống sức lực, nếu không hôm nay chưa chắc có thể được tuyển.”
“Khiêng bàn xong bọn họ lại đưa cho em một cuốn sổ thống kê số liệu dày cỡ này nè, bảo em ngồi đó tính toán ngay tại chỗ, không được dùng bàn tính, phải tính xong trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nếu tính không xong hoặc là tính sai thì coi như không đủ tiêu chuẩn.”
Chờ cô nói xong, người ghen tị lúc nãy đã ngượng ngùng đỏ mặt: “Thì ra lại khó đến thế à, cũng chẳng trách cái chén vàng này lại được nạm vàng, đúng là không phải thứ người bình thường có thể cầm lấy.”
“Dựa theo những gì Linh Lung nói thì Lão Triệu nhà tôi đi cũng chưa chắc là sẽ được trúng tuyển.” Vu Hỉ Mai nói một câu.
Lục Tĩnh Xuyên cũng mỉm cười nói theo: “Lúc trước tôi cũng đã xem bài thi của bọn họ rồi, cũng nghe được mấy câu hỏi mà các lãnh đạo đưa ra lúc phỏng vấn, nếu tôi đi tham gia thì chắc cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-288.html.]
Cung Linh Lung: “…”
Chồng của cô làm chuyện này có vẻ rành nghề ghê.
Lục Tĩnh Xuyên là phó đoàn trưởng trẻ tuổi nhất, có tương lai tốt đẹp nhất của quân khu thành phố Hán, có bằng cấp ba, quân công đương nhiên là càng miễn bàn, hiện tại đến cả anh cũng nói là chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, trong lòng các quân tẩu cũng không còn ghen tị gì nữa.
“Linh Lung, hiện tại em vào trong thành phố đi làm, tin tức cũng nhạy hơn bọn chị, sau này nếu em có nhận được tin nơi nào tuyển công nhân, em nhớ báo cho bọn chị biết với nha.” Đoàn số hai có một quân tẩu khá thông minh, nói chuyện cũng rất khách sáo.
Cung Linh Lung không chút do dự lập tức đồng ý việc này ngay: “Chị dâu, chúng ta đều là quân tẩu, là người một nhà, nếu sau này có cơ hội thích hợp, em bảo đảm sẽ thông báo cho các chị biết đầu tiên.”
Mọi người nghe được cô nói như thế, trong lòng cũng thoải mái hơn, mặc kệ sau này có cơ hội tìm được việc hay không thì cô có tấm lòng như thế cũng đã đủ rồi.
Nói chuyện phiếm trong chốc lát, hai người bọn họ xoay người về nhà nấu cơm trưa, vừa vào trong nhà đã nhìn nhau mỉm cười.
Buổi trưa chính ủy Triệu tan ca cũng ghé nhà thăm, hỏi thăm Cung Linh Lung về quy trình khảo hạch, về đến nhà lập tức đốc xúc bọn họ phải cố gắng học tập, còn bảo nếu bọn họ đi học gặp phải vấn đề gì không hiểu thì buổi tối cuối tuần có thể đến hỏi Cung Linh Lung.
Ngày mai đã phải đi làm, buổi chiều Cung Linh Lung ra vườn rau sau vườn xới đất, còn đi gánh phân heo về nhà bón phân, lại dành chút thời gian trồng lương thực và rau dưa vào những mảnh ruộng mới xuất hiện trong không gian.
Lục Tĩnh Xuyên tan ca về nhà, trong phòng bếp đã tỏa ra mùi thơm nồng, con sâu thèm ăn trong bụng anh lập tức thức tỉnh.
Một chén thịt hấp bóng bẩy nóng hổi có màu sắc vô cùng hấp dẫn, một con cá chép kho tài, một phần rau xào, hai món mặn một món chay, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, hạnh phúc ngọt ngào mà hưởng thụ bữa cơm chiều phong phú này.