Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:06:46
Lượt xem: 31
Từ Vi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nói: “Lúc trước tôi đã cố gắng thúc đẩy Mạnh Hiểu Dĩnh rất nhiều, nhưng Lục Tĩnh Xuyên lại không thèm liếc nhìn cô ta cái nào, chỉ là xin nghỉ phép vài ngày quay về đã kết hôn với Cung Linh Lung. Tôi vốn định lợi dụng Mạnh Hiểu Dĩnh đối phó với Cung Linh Lung, nhưng con nhỏ đó thật sự là quá ngu xuẩn và vô dụng, thay vì chờ nhỏ đó ra tay còn không bằng chúng ta chuẩn bị từ cả hai phía.”
“Đội trưởng Từ, tôi sẽ ở bên ngoài bộ đội thăm dò hành tung của Cung Linh Lung trước, sau đó tôi và anh Bảo sẽ cho người ra tay.” Ngô Bằng thấp giọng nói.
Từ Vi gật đầu nói: “Anh quay về tập hợp với Bảo Tuyền đi, ba ngày sau tôi sẽ đến thành phố tái khám, đến lúc đó sẽ đến bệnh viện gặp mặt các anh.”
“Được rồi.”
Chờ bọn họ tác ra rồi, Cung Linh Lung mới đi theo Từ Vi, theo sau cô ta đến viện gia thuộc khu phía đông, xác định cô ta về ký túc xá thì mới quay về nhà.
Vừa về nhà, cô lập tức bắt tay với nấu cơm, phó doanh trưởng doanh số một Trịnh Dũng đến đây gõ cửa: “Đồng chí Cung, tối nay phó đoàn trưởng có việc, sẽ không về ăn cơm, anh ấy nhờ tôi báo với cô một tiếng.”
“Tôi biết rồi.”
Cung Linh Lung nghĩ tối nay cô phải đi làm việc, không có thời gian đi tập luyện, nói với anh ấy: “Phó doanh trưởng Trịnh, tối nay tôi phải tăng ca xử lý hồ sơ, không có thời gian rảnh để đi tập luyện, phiền anh báo với chị dâu một tiếng, tối nay tôi xin nghỉ một hôm, cuối tuần lại đến tập luyện với chị ấy.”
“Được rồi, tôi sẽ báo lại với Ngọc Miêu.” Trịnh Dũng nói xong lập tức rời đi.
Lục Tĩnh Xuyên không về nhà ăn cơm, Cung Linh Lung vào không gian hái ít ớt xanh, làm một đĩa trứng vịt xào ớt, giải quyết bữa tối đơn giản.
Cơm nước xong cô lập tức tiến vào không gian thu hoạch những lương thực đã chín, mấy ngày nay cô nương theo sự tiện lợi của chức vụ, lấy danh nghĩa của “Phù Diêu” lén nhét không ít lương thực và tiền vào chỗ quyên tặng vật phẩm.
Công đức càng lúc tích lũy càng nhiều, diện tích không gian mỗi ngày mỗi lớn, hiện tại đã có gần mười mẫu đất.
Cô ở trong không gian bận rộn một tiếng đồng hồ, thu hoạch xong hết toàn bộ lương thực, cho gà và heo ăn, lại chuẩn bị xong cơm heo, sau đó lại vội vàng chạy ra ngoài làm việc.
Lúc cô ẩn thân đi viện gia thuộc phía đông, Từ Vi vừa mới ăn cơm xong, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng là mới khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-294.html.]
“Từ Vi, trong phòng tắm có phòng trống đó, cô có muốn tắm thì mau đi tắm đi.”
“Một người cùng ký túc xá bưng theo thau quay về, Từ Vi đang cúi đầu suy nghĩ chuyện khác ngẩng đầu nhìn cô ta, gật đầu rồi đứng dậy cầm khăn lông thùng gỗ rời đi.
Phòng tắm là một dãy nhà trệt, phòng tắm nam và phòng tắm nữ được tách ra thành hai dãy phòng trái phải, mỗi bên có bảy tám cái phòng tắm.
Từ Vi đi phòng nồi hơi ở cách đó không xa để lấy nước ấm, xách theo thùng nước ấm nóng hổi đi đến phòng tắm trống tắm rửa, hoàn toàn không hề biết rằng Cung Linh Lung đã ẩn thân đi theo phía sau mình.
Lúc này đã là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn khá lạnh, Từ Vi cởi quần áo ra lập tức tắm rửa ngay.
Cô ta vừa mới thoa xà phòng lên người, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó từ bên trên rơi xuống, vừa lúc đụng trúng phần lưng của cô ta, trơn trượt, làm cô ta sợ đến mức lập tức nhảy cẫng lên.
Cô ta còn chưa kịp đứng vững, lại có một thứ gì đó trơn trượt rơi xuống vai cô ta.
“A!”
Tiếng thét chói tai như muốn đ.â.m thủng màng nhĩ đột nhiên vang lên, làm cho hai người ở hai phòng tắm trái phải đều giật mình run lên.
“Từ Vi, có chuyện gì mà cô la thế?” Trong đó có một đồng chí nữ hỏi.
“Có rắn!”
Từ Vi sợ đến mức phá âm, hiện tại cô ta đã sợ hãi đến mức bất chấp những thứ khác, kéo màn ra xông thẳng ra bên ngoài.
“Cái gì? Có rắn?”
Các đồng chí nữ khác cũng hoảng sợ, lúc này bọn họ đều đã tắm gần xong rồi, đều hoảng loạn mặc quần áo vào, mặc xong lập tức nhấc chân chạy ra ngoài.
Từ Vi dùng tay che lại những vị trí quan trọng, mặt mày trắng bệch la to: “Có rắn, có ai không, mau lại đây, có rắn.”