Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:24:59
Lượt xem: 42
Nói đến đây, cô ấy nhìn thoáng qua anh Vương ở đằng trước, nhích lại gần lỗ tai Cung Linh Lung nói nhỏ: “Lúc đó cô ta đang tắm, cũng không kịp mặc quần áo, cô ta quá sợ hãi chỉ biết xông thẳng ra bên ngoài, kết quả trần truồng ngã sấp ngay trước mặt các đồng chí nam.”
Cung Linh Lung cũng phối hợp lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, dùng khẩu hình hỏi lại cô ấy: “Bị nhìn thấy hết luôn hả?”
Trình Tô Tô cắn môi gật đầu.
“Vậy hiện tại cô ta đang ở trong bệnh viện sao?” Cung Linh Lung chỉ về phía bệnh viện bộ đội.
“Lúc đó cô ta đau đến ngất đi, miệng toàn là máu, sau đó mới được đưa đến bệnh viện, nghe nói là còn phải nhập viện nằm vài ngày.” Lúc đó Trình Tô Tô cũng đi theo, chờ cô ta ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, cô ấy mới quay về ký túc xá.
Biểu cảm trên mặt Cung Linh Lung được khống chế rất thích hợp, bĩu môi nói: “Lâu lâu cô ta lại xảy ra chuyện, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và hình tượng của đoàn văn công.”
“Chứ còn gì nữa, tôi cảm thấy dạo gần đây sắc mặt của đoàn trưởng Tiết và phó đoàn trưởng Lý đều cực kỳ khó coi, bởi vì cô ta và Mạnh Hiểu Dĩnh vắng mặt, tiết mục biểu diễn của chúng tôi đều phải chỉnh sửa lại.”
Trình Tô Tô luôn rất ghét và có xích mích với hai người bọn họ, cũng bị bọn họ kiếm chuyện gây rối rất nhiều, nhưng mà gia đình cô ấy cũng có một chút bối cảnh, không phải nhà họ Mạnh muốn đụng là có thể đụng, cho nên cô ta mới có thể trường kỳ chống đối với hai người Mạnh Hiểu Dĩnh.
Hai người bọn họ vừa trò chuyện đi lên thành phố, Từ Vi đang bị bọn họ nói đến thì đang khóc lóc như mưa trong phòng bệnh.
Tối hôm qua cô ta té bị thương, đau đến hôn mê bất tỉnh, sau lại tiêm thuốc tê phẫu thuật cố định xương cốt, nửa đêm thuốc tê hết hiệu lực, cô ta cũng đau đến tỉnh lại.
Nghĩ đến các chuyện xui xẻo phát sinh dạo gần đây, hơn nữa cơn đau đớn kịch liệt này thật sự quá khó chịu đựng, cô ta bắt đầu khóc từ lúc nửa đêm, đến tận bây giờ vẫn chưa dừng lại, mắt khóc sưng vù hết cả lên.
Dạo gần đây mọi người trong đoàn văn công đều rất có ý kiến với cô ta, Mạnh Hiểu Dĩnh tạm thời bị cách chức về nhà, ngoại trừ một số ít người có tiếp xúc với cô ta đến thăm bệnh đưa bữa sáng ra, những người khác đều không thèm để ý đến cô ta.
Dọc theo đường đi, Cung Linh Lung trò chuyện khá vui vẻ với Trình Tô Tô, nơi sáng nay Trình Tô Tô đến học tập cũng cách bộ phận dân chính không xa, hai người cùng nhau đi đến bên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-298.html.]
Lúc cô đến văn phòng, chủ nhiệm Dương đã đến, các lãnh đạo phỏng vấn tuyển nhân viên lần trước cũng có mặt, lúc này bọn họ đang tập họp cùng nhau ăn bữa sáng, đều là cháo trắng và màn thầu vừa mới mua được ở nhà ăn.
“Bí thư Nghiêm, chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Tiếu…”
Cung Linh Lung gõ cửa đi vào phòng, cười chào hỏi tất cả mọi người, đặt cái giỏ nhỏ cô cầm đến lên bàn, cười tươi rói nói: “Sáng nay tôi mới hấp bánh bao cuộn, nhân sa tế, các lãnh đạo nếm thử tay nghề của tôi đi.”
“Tôi đã từng ăn nhân ngọt, nhân hành mặn, lại chưa từng ăn nhân vị cay bao giờ.”
Bí thư Nghiêm thấy bánh bao cuộn làm rất đẹp, cười cầm lấy một cái hỏi cô: “Tiểu Cung, cô đã ăn chưa?”
“Trên đường đến đây tôi đã ăn rồi.” Cung Linh Lung cười nói.
“Sao cô mang nhiều thế? Cố ý mang cho chúng tôi à?” Chủ nhiệm Dương hỏi.
“Mang cho mọi người nếm thử, chờ buổi trưa nghỉ ngơi, tôi lại mang một ít đến cho mẹ.”
Cung Linh Lung thấy bọn họ đều không cầm lấy, chủ động lấy cho mỗi người hai cái: “Còn nóng hổi, mau ăn đi, tôi cảm thấy khá ngon đó.”
“Tôi ăn một cái là được rồi, số còn lại cứ để giành cho mẹ của cô đi.”
Chủ nhiệm Dương lại bỏ một cái vào trong rổ, thuận miệng hỏi: “Mẹ của cô cũng làm việc trong thành phố sao?”
“Đúng vậy, mẹ tôi làm việc ở viện điều dưỡng cán bộ ở cửa phía nam công viên Đông Giang, mới vừa đi làm không đến một tháng.”
Cung Linh Lung cười nói cho bọn họ, còn nói thêm một câu: “Lúc trước tôi có thể chạy đến đây báo danh xin việc, cũng là nhờ cán bộ ở viện điều dưỡng nói tin tức này cho mẹ tôi biết.”