Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 304

Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:18:25
Lượt xem: 31

Đợi chừng hai phút, một đồng chí nữ cột tóc thắt b.í.m hai chùm từ trong phòng bệnh đi ra, vừa nhìn thấy Cao Tuyết Mai đã lập tức mỉm cười nói: “Chị Tuyết Mai, sao tối rồi mà chị vẫn đến đây? Chị thấy khó chịu chỗ nào à?”

“Ai nói đến bệnh viện là phải khó chịu ở chỗ nào hả?”

Cao Tuyết Mai tức giận cười liếc nhìn cô ta, đưa cà mên cho cô ta nói: “Hôm nay Tiểu Kiệt nghỉ về nhà, chị nấu cho nó ít canh, cũng mang một ít, cũng mang đến cho em luôn.”

“Ui cha, vậy em hưởng ké phúc của Tiểu Kiệt, tối nay cũng có lộc ăn rồi.” Phi Yến cười hì hì nhận lấy.

“Em và các đồng chí khác cùng nhau chia ăn đi.”

Cung Linh Lung thấy bà ta chỉ là đến đưa canh người nhà, nhấc chân đang định đi tìm phòng bệnh của Từ Vi, lại nghe được Cao Tuyết Mai nói: “Phi Yến, chị nghe nói Từ Vi của đoàn văn công bị thương nặng lắm, còn gãy cả xương mũi nữa, hôm nay cô ấy đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Em vừa mới từ trong phòng bệnh của cô ấy ra nè, xương mũi gãy rồi, còn ngã gãy hai cái răng, mặt sưng vù, vết thương khá nặng đó, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng. Sáng nay trạng thái tinh thần của cô ấy không được tốt lắm, cứ khóc mãi, đến chiều thì đỡ hơn nhiều rồi. Chiều tối Mạnh Hiểu Dĩnh có chạy đến thăm cô ấy, còn mang theo canh cho cô ấy nữa, hình như Mạnh Hiểu Dĩnh đã thông báo cho người nhà cô ấy rồi, chắc mai mốt sẽ về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Cao Tuyết Mai nghe thế gật đầu nói: “Em chừa cho chị một chén canh, để chị qua đó thăm cô ấy.”

“Được rồi.”

Chờ bọn họ chia canh xong, Cao Tuyết Mai xách theo cà mên nói: “Mọi người ở đây ăn đi, tôi qua đó thăm cô ấy, nói vài câu rồi đi ra ngoài ngay.”

Cao Phi Yến đồng ý, cũng không đi theo, chẻ vào phòng bệnh nói: “Phòng 104 đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-304.html.]

Cao Tuyết Mai đi ở đằng trước, Cung Linh Lung theo sát phía sau, đi theo bà ta vào phòng bệnh.

Từ Vi vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng mở cửa lập tức mở bừng mắt, thấy người đến là Cao Tuyết Mai, con ngươi cô ta co rụt lại, vội vàng chống tay ngồi dậy ngay ngắn, thấy đằng sau ba ta không có người nào khác, mặt mày nghiêm túc nói: “Chị dâu.”

Cung Linh Lung đứng ở dưới cuối giường, nhìn thấy rõ biểu cảm của cô ta, cũng nhìn thấy vẻ mặt cung kính của cô ta khi đối mặt với Cao Tuyết Mai.

Thật sự rất thú vị.

Cao Tuyết Mai đóng cửa phòng lại, đi đến mép giường, đặt cà mên lên đầu tủ, gương mặt bình thường luôn dịu dàng hòa thuận hiện tại lại giống như phủ một lớp băng, tiếng nói êm tai cũng trở nên lạnh như băng: “Biểu hiện dạo gần đây của cô thật sự là quá thất vọng.”

“Xin lỗi.”

Từ Vi cúi đầu xuống, gương mặt tràn ngập và sợ hãi và áy náy.

“Tôi không cần hai chữ này.”

Cao Tuyết Mai hạ thấp giọng xuống cùng cực, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Những nhiệm vụ tôi giao cho cô trong ba tháng qua, cô không làm được cái nào hết, lại làm ra đủ thứ chuyện nhảm nhí, năng lực của cô không xứng trở thành cấp dưới của tôi, ngày mai cô lập tức cút xéo về phân bộ cho tôi, đừng có ở lại đây cản trở tay chân của tôi nữa.”

Mệnh lệnh của bà ta chui vào lỗ tai Từ Vi, mặt mày cô ta lập tức thay đổi kịch liệt, mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhào người lên bắt lấy cánh tay bà ta: “Kinh Thứ, bà đừng đuổi tôi đi mà, nếu tôi bị trục xuất về phân bộ sẽ không có kết cục tốt, bà cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”

“Bởi vì sự ngu ngốc của cô, những người mà chúng ta tốn rất nhiều công sức mới có thể cài vào thành phố Hán đã bị bắt đi vài người rồi, nói không chừng những người khác cũng đã bị theo dõi. Cô phạm phải sai lầm lớn như thế, đừng nói đến chuyện tôi sẽ không bảo vệ cô, cho dù tôi mở miệng bao che cho cô thì lãnh đạo cũng sẽ không trọng dụng cô nữa.”

Cao Tuyết Mai kéo cô ta ra, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Hiện tại cô đã không còn thanh danh gì ở đoàn văn công nữa rồi, lại còn cãi nhau với Mạnh Hiểu Dĩnh, cũng không thể lợi dụng được cô ta, càng không thể thông qua nhà họ Mạnh để hoàn thành nhiệm vụ, nói trắng ra là chẳng được tích sự gì nữa, tôi giữ lại một quân cờ vô dụng như cô ở lại làm gì chứ?”

Loading...