Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 432

Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:49:50
Lượt xem: 26

Mấy đứa nhỏ của đoàn số một được người lớn trong nhà dạy dỗ trở nên vô cùng ngoan ngoãn lễ phép, có thèm ăn thì cũng không tham, càng không khóc lóc lăn lộn quậy phá, ăn thịt xong còn sẽ ngoan ngoãn cảm ăn, đến cả Cương Tử nhỏ tuổi nhất cũng biết cảm ơn người lớn.

“Linh Lung, con cũng mang một miếng thịt sang cho bé Tuấn nhà Ngọc Miêu di.”

Bạch Thủy Tiên cầm chén nhỏ múc một miếng ra, mấy đứa nhỏ của những gia đình khác đều có một miếng, chuyện gì cũng phải công bằng mới được.

Vương Ngọc Miêu đang ở trong nhà đút canh trứng cho con, thấy cô mang thịt sang tặng còn cười nói: “Linh Lung, hiện tại em đang mang thai, phải ăn phần cho hai người đó, em cứ giữ lại ăn đi.”

“Em còn mà.”

Cung Linh Lung đổ thịt vào trong chén của cô ấy, còn lấy hai viên kẹo sơn tra ra tặng cho bé Tuấn, chơi với cậu bé một lúc mới quay về ăn cơm.

Cô vừa về đến nhà lập tức bưng chén cơm lên, vừa lùa cơm vào miệng vừa nói: “Mẹ, nhóc con trong bụng con chắc mới to cỡ viên đậu hà lan thôi đúng không, sao mà thèm ăn dữ vậy nè, con ăn cơm muộn một chút là nó lại ở trong bụng tạo phản.”

“Ăn ngon uống tốt cũng là chuyện tốt mà.”

“Có rất nhiều phụ nữ mang thai sẽ có phản ứng kịch liệt trong giai đoạn đầu thai kỳ, ăn cái gì nôn cái đó, bị hành rất là tội.”

“Nhóc con này đến đây là để báo ân, con ăn ngon ngủ khỏe, chạy ngược chạy xuôi vất vả khắp nơi cũng không xảy ra chuyện gì.”

“Con ăn nhiều hấp thu nhanh, chứng minh bé con này cũng đang điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng, sau này chắc chắn sẽ vô cùng khỏe mạnh và cường tráng.”

Bạch Thủy Tiên lại múc một chén canh để nguội cho cô, cũng đã lên kế hoạch cho bữa khuya nửa đêm: “Lát nữa mẹ vò viên làm một ít bánh trôi, tối nay nấu lên làm bữa khuya cho con, sau này con muốn ăn cái gì thì cứ nói với mẹ.”

“Dạ được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-432.html.]

Cung Linh Lung tính thời gian, có lẽ ít nhất cũng phải nửa tháng nữa Lục Tĩnh Xuyên mới có thể về nhà, chờ anh về thì cô đã có thể đi khám thai lần hai rồi.

Tuy rằng con vẫn còn khá nhỏ tháng, nhưng cô đã thật sự cảm nhận được sự nối liền của huyết mạch, đây là một loại cảm ứng rất thần kỳ, là cảm giác hạnh phúc kéo dài, cô cực kỳ chờ mong ngày bé con chào đời.

Ngày hôm sau, Cung Linh Lung vẫn cứ đi làm giống như bình thường, cô không phải là một người thích nhõng nhẽo, không cho mẹ đi theo cô đến đơn vị, cô tự đi xe buýt đi làm về nhà.

Buổi trưa cô lại vào kho hàng ngủ trưa, mới vừa chuẩn bị đứng dậy làm việc tiếp thì Lý Tuyên đã đến tìm cô: “Cung Linh Lung, đồng chí Giang Vân đến, đang ở trong văn phòng của cô đó.”

Giang Vân vừa mới đến văn phòng, còn mang không ít quà đến cho cô, hiện tại đang ở trong văn phòng chủ nhiệm Dương nói chuyện tâm sự.

Cung Linh Lung nhanh chóng đi qua đó, thấy hôm nay Giang Vân không mặc quân trạng, mà là mặc một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần dài màu xanh biển, vừa hiên ngang khỏe mạnh lại vô cùng ấm áp sáng sủa, cười xinh đẹp nói: “Giang Vân, cuối cùng cô cũng đến rồi, mấy ngày nay cô vẫn đang ở huyện Tân Giang chi viện cứu tế sao?”

“Tôi chỉ ở lại đó thêm ba ngày thôi, sau đó lại bị điều đi làm một vài chuyện đột xuất, làm xong lập tức bắt đầu nghỉ phép. Nửa đêm hôm qua tôi đã đến thành phố Hán rồi, sáng nay ngủ nướng một hôm, đến chiều mới lại đây tìm cô.”

Giang Vân thấy Lý Tuyên cũng đi theo cô, đưa trái dưa hấu mà cô ấy mới tiện tay mang theo cho anh ấy nói: “Đồng chí Lý, anh cắt dưa ra cho mọi người cùng ăn đi.”

“Được rồi, đồng chí Giang Vân, cô ngồi đi.” Lý Tuyên thuận tay kéo một cái ghế đến cho cô ấy.

“Cảm ơn.”

Lúc nãy Giang Vân vừa mới nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Dương xong, đã biết được tin Cung Linh Lung mang thai, tặng mấy phần quà mà cô ấy mang đến cho cô nói: “Cô giỏi thật đó, mang thai mà vẫn đi cứu tế đưa vật tư.”

“Lúc trước tôi có biết mình mang thai đâu, đến tận hôm qua mới biết được.”

Cung Linh Lung hào phóng nhận lấy quà tặng của cô ấy, cười hỏi: “Đúng rồi, lúc trước cô nói cô đến thành phố Hán tìm sư huynh của cô, hiện tại cô đang ở nhà anh ấy sao?”

“Không có, tôi đang ở trong nhà nghỉ.”

Loading...