Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 436

Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:54:14
Lượt xem: 34

Hai người bọn họ ở trong phòng bếp trò chuyện, Cung Linh Lung đi ra vườn rau sau nhà hái một ít cà chưa về, dạo gần đây thời tiết nóng nực, cô cảm thấy làm rau trộn sẽ ngon miệng hơn, thêm một phần cà chua trộn đường.

Một phần cá hấp, một phần thịt hấp cay, lại xào thêm một đĩa cà tím chay, một chén đồ chua vừa giòn vừa mát, năm món ăn gia đình bình thường.

“Woa, dì nấu đồ ăn thơm quá, ngon ghê.”

Bình thường Giang Vân không thích ăn cá cho lắm, cứ có cảm giác thịt cá mang theo mùi tanh, nhưng hôm nay cô ấy lại có nhận tri mới về mùi vị của thịt cá, liên tục khen ngợi nói: “Ngon quá, thịt cá vừa tươi vừa ngọt, không có chút mùi tanh nào.”

“Linh Lung cũng thích ăn cá, thích nhất là món canh cá này, hai đứa thích thì nhớ ăn nhiều vào.”

Bạch Thủy Tiên đẩy hai món mặn đến trước mặt bọn họ, chỉ vào đĩa thức ăn cay duy nhất: “Tiểu Giang, đây là thịt hấp, ít cay, con cũng nếm thử đi.”

“Dì, dì cũng ăn đi.”

Giang Vân thấy Cung Linh Lung bưng chén ăn canh cá, húp vài hớp đã ăn hết một chén, cười khẽ nói: “Linh Lung, con ăn chậm thôi, coi chừng bỏng.”

Cung Linh Lung ăn canh xong, sờ bụng nói với bà: “Con đoán nhóc con trong bụng là một đứa rất sốt ruột nóng tính, con mà không ăn nhanh lên là nó sẽ ở trong bụng tạo phản, kêu ầm ĩ mãi không ngừng.”

“Ha hả…”

Giang Vân cười: “Lúc trước khi ở huyện Tân Giang, em thấy chị ăn rất nhiều, còn tưởng là chị ăn khỏe, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trong bụng chị còn có một cái miệng ăn nữa.”

Bạch Thủy Tiên bưng nồi cơm qua, múc một chén cơm tẻ cho cô nói: “Linh Lung, con cũng bận rộn suốt một ngày rồi, mau ăn đi.”

Bà người ngồi quanh bàn cơm ăn uống, ăn xong Bạch Thủy Tiên cũng không cho bọn họ rửa chén dọn dẹp, một mình bà ôm hết mọi chuyện, bảo hai đồng chí trẻ bọn họ đi ra ngoài dạo đi bộ.

Giang Vân đến quân khu thành phố Hán làm khách, tuy rằng cô ấy đến nhà sư huynh, nhưng vẫn phải làm đủ các loại lễ nghĩa quy trình, nhờ Cung Linh Lung dẫn đường đi đến nhà tư lệnh Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-436.html.]

Tư lệnh Chu đã nghe thấy danh tiếng và sự tích của Giang Vân từ lâu rồi, đến hôm nay mới biết được cô ấy chính là sư muội của Lục Tĩnh Xuyên, nhiệt tình hoan nghênh cô ấy đến đây chơi, cũng mời bọn họ vào trong nhà uống trà nói chuyện phiếm.

Giang Vân đến nhà bọn họ ở một khoảng thời gian, cuộc sống của Cung Linh Lung cũng không có quá nhiều thay đổi, vẫn cứ đi sớm về trễ đi làm, nhưng mà Bạch Thủy Tiên thì lại có thêm một người bạn, mỗi ngày đi đâu cũng đều dẫn Giang Vân đi cùng.

Chỉ trong chớp mắt đã đến cuối tuần, thứ bảy lúc Cung Linh Lung tan ca về nhà còn xách theo một con vịt, nói dối với mọi người là đến nhà máy chế biến thịt mua, nhưng thực tế đó là vịt cô nuôi ở trong không gian.

“Chị dâu, chị tan ca về rồi à.”

Vừa mới đi đến cửa viện gia thuộc đã gặp được Trần Anh, Cung Linh Lung cười nhạt chào hỏi với cô ta: “Đúng vậy, vừa mới tan ca về nhà, cô vừa mới từ trên núi về sao?”

“Đúng vậy, em mới vừa vào núi dạo một vòng, nhặt một ít củi về nhóm lửa.”

Trần Anh đeo một cái sọt, nhìn con vịt cô đang cầm trong tay, tìm một chùm nho dại trong giỏ ra đưa cho cô ấy nói: “Chị dâu, nghe nói chị đang mang thai, em thấy có rất nhiều người phụ nữ đang mang thai đều thích ăn chua, lúc nãy em hái được ít nho dại trong núi, tặng cho chị một chùm ăn giải khát.”

“Cảm ơn.” Cung Linh Lung cầm lấy, mở ba lô lấy hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ tặng lại cho cô ta: “Lễ thượng vãng lai.”

Trần Anh cười bỏ vào túi, phất tay với cô nói: “Chị dâu, em đi về trước.”

“Được rồi, tạm biệt.”

Cung Linh Lung cười cười, chờ cô ta xoay người rời đi rồi, nụ cười trên khóe môi cô lại trở nên có chút thâm ý.

Mấy ngày trước mẹ chồng gửi một túi đồ lớn đến cho cô, trong đó có một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, cô tặng cho tất cả các chị dâu trong đoàn số một mỗi người hai viên, lúc bọn họ nhận được kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đều vô cùng vui vẻ, ai cũng không nỡ ăn, cầm kẹo sữa ngửi ngửi chứ không nỡ bỏ vào miệng.

Vậy mà vị đồng chí Trần Anh đến từ vùng nông thôn hẻo lánh, mẹ mất sớm cha lại không thương yếu, khi nhận được kẹo sữa lại không có bất cứ biểu cảm khác thường gì, giống như đã quá quen với mấy thứ này rồi.

Thật sự rất thú vị.

Loading...