Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:58:59
Lượt xem: 26
Không bao lâu sau, một vị cán bộ cầm hộp nhôm đi ra ngoài, chỉnh ủy Triệu mở nó ra ngay trước mặt mọi người, lấy giấy chứng nhận công việc và một bức thư từ bên trong ra xem xét.
Khi nhìn thấy bên trong là giấy chứng nhận công việc của cục phiên dịch quốc gia, còn có thư mời do lãnh đạo cục phiên dịch tự tay viết, chính ủy Triệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt mày vẫn còn lộ ra vẻ nghiêm túc: “Đồng chí Bạch, tôi tạm thời sẽ giữ bức thư và giấy chứng nhận công việc này, tôi cần phải gọi điện thoại đến cục phiên dịch xác nhận.”
“Được.”
Bạch Thủy Tiên đồng ý, cũng chủ động thông báo tin tức: “Ngày sáu tháng trước tôi nhận được tin tuyển dụng và bản thảo thử việc được đăng trên báo chí, ngày hai mươi hai nhận được thư thông báo đã được duyệt bản thảo, đồng thời cũng nhận được cuốn sách này.”
“Ngày năm và ngày mười chín tháng này tôi đã gửi đi hai lần bản thảo phiên dịch, cả hai lần đều gửi ở bưu điện phố Đông Hồ, bên kia cũng có ghi chép về thông tin gửi vật phẩm.
“Trong hộp còn có hai bức thư, là thư trả lời mà lãnh đạo của cục phiên dịch gửi cho tôi, các cậu cũng có thể cầm đi điều tra xác nhận.”
Chính ủy Triệu nhìn thấy chứng minh công việc và sách thuê của bà, trên cơ bản đã xác nhận thân phận của bà không có vấn đề gì rồi, gật đầu nói: “Được rồi, tôi đã biết. Trước khi có kết quả điều tra, phiền dì đừng rời khỏi viện gia thuộc, cũng tạm dừng công việc này.”
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên gật đầu nói.
Chính ủy Triệu cất gọn những thứ này lại chuẩn bị rời đi, thím Tiêu lại giống như nói chuyện vu vơ hỏi: “Đồng chí Bạch Thủy Tiên, thì ra bà còn biết cả tiếng của người nước ngoài à, bà cũng giỏi thật đó, bà hiểu biết nhiều như thế, vì sao trước kia lại gả cho một tên dân quê vậy?”
Bạch Thủy Tiên biết hôm nay bà ta không đổ tội gì đó lên trên người bà thì sẽ không bỏ qua, vô cùng lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Thím Tiêu, chị xem thường người nhà quê lắm hả?”
“Không, không có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-441.html.]
Thím Tiêu vội nói, cười cười nói: “Tôi chỉ là cảm thấy bà rất xinh đẹp, lại có văn hóa, chắc là người thành phố, tôi chỉ là không hiểu vì sao bà lại phải gả đến nông thôn thôi.”
“Mẹ.”
Bạch Thủy Tiên đang định mở miệng nói chuyện, phía sau đám đông vang lên tiếng của Lục Tĩnh Xuyên, bà nhìn về nơi phát ra tiếng nói, mỉm cười nói: “Tĩnh Xuyên, con về rồi à.”
Lục Tĩnh Xuyên phong trần mệt mỏi cõng theo hành lý đứng ở đằng sau mọi người, lúc nãy khi chính ủy Triệu kiểm tra giấy xác nhận thì anh đã đến rồi, chẳng qua anh không lên tiếng, lúc này mới bắt đầu chen qua đám đông đến gần, nhíu mày hỏi: “Chính ủy Triệu, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người cử báo giấu tên, nói trong nhà của cậu có giấu sách cấm. Chúng tôi mới đến đây điều tra, đồng chí Bạch Thủy Tiên đang phiên dịch sách y tiếng Anh ở nhà. Lúc nãy dì ấy đã lấy chứng minh công việc và thư mời của cục phiên dịch, tôi còn cần phải đi xác nhận lại lần nữa.”
Bạch Thủy Tiên cũng không sợ bị điều tra, nhưng mà cũng có chút sợ sẽ rước phiền phức đến cho con rể: “Tĩnh Xuyên, mẹ không báo trước cho con biết chuyện phiên dịch sách y, mẹ cũng chỉ là nghĩ phiên dịch có thể kiếm thêm chút tiền nhuận bút, muốn kiếm thêm ít tiền để giúp đỡ gia đình.”
“Mẹ, dựa vào bằng cấp và tài năng của mẹ, vốn dĩ cũng không nên khiêm tốn và giấu dốt làm gì, thật ra con vẫn luôn hi vọng tài năng của mẹ sẽ không bị mai một.”
Lúc trước Lục Tĩnh Xuyên đã nói với Cung Linh Lung rồi, chẳng qua bà vẫn còn có chút kiêng dè, sau đó anh lại suy đoán có lẽ có liên quan đến chuyện nhà họ Cung, cho nên mới không nhắc lại chuyện này với mẹ vợ nữa.
Hiện tại có người chơi xấu ở sau lưng, nếu xử lý không tốt, chỉ e là tương lai sẽ lại xảy ra chuyện xấu gì nữa.
Cho nên anh mở miệng trưng cầu ý kiến của mẹ vợ: “Mẹ, con cũng đã nghe được những lời thím Tiêu nói lúc nãy, thím ấy có chút thắc mắc về chuyện đời tư của mẹ, con đoán có lẽ những người khác cũng sẽ bàn luận ở phía sau, mẹ có tính toán gì về chuyện này không?”
Con rể không hỏi việc này thì Bạch Thủy Tiên cũng đang tính toán sẽ giải thích, bà quay sang nói với chính ủy Triệu và các lãnh đạo khác: “Chính ủy Triệu, các lãnh đạo, việc tư của cá nhân tôi có chút phức tạp, Bạch Thủy Tiên không phải là tên thật của tôi, nhưng mà trong suốt hai mươi năm qua tôi đều sử dụng cái tên này, còn chuyện vì sao tôi lại dùng tên này thì các cậu có thể gọi điện thoại đến đồng công an huyện Dương thành phố Đàm tỉnh X để điều tra.