Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-11-14 14:05:53
Lượt xem: 20
“Phụt.”
Cung Linh Lung không nhịn được bật cười.
Hàn Tế quay đầu nhìn lại, hai mắt nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt của ông ấy rất sắc bén, Cung Linh Lung sợ đến mức ngồi thẳng người, nhưng vẫn cứ ăn nói lung tung: “Lãnh đạo, tháng nào phụ nữ cũng sẽ có vài ngày khó chịu như thế, đàn ông có triệu chứng này cũng bình thường thôi.”
“Phụt, ha ha ha…”
Ba anh em Lục Tĩnh Xuyên đồng thời cười to.
Giang Vận cười vỗ bịch bịch vào ghế, gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy, đúng, ông già, mỗi tháng thầy khó chịu vài ngày cũng là bình thường thôi, là hiện tượng bình thường, thầy đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Trước khi gặp được Hàn Tế, Cung Linh Lung còn cho rằng thầy của Lục Tĩnh Xuyên là một ông cụ, dù sao thì mỗi ngày Giang Vận đều gọi ông ấy là “ông già thối”, cô cứ luôn tường rằng đó là một ông cụ sáu bảy chục tuổi, nhưng mà sau khi nhìn thấy ông ấy rồi, cô mới phát hiện mình đã hiểu lầm.
Ông ấy mà là ông già gì cứ, nhìn gương mặt và dáng người nhiều nhất cũng chỉ hơn bốn mươi, còn khá đẹp trai, coi như là một ông chú đẹp trai.
Ông chú đẹp trai này có được khí thế về cùng sắc bén cứng rắn, vừa nhìn là biết ngay ông ấy được rèn luyện ra được, đến cả người đã sống hai đời như cô khi đối mặt với khí thế của ông ấy cũng cảm thấy có chút thấp thỏm.
Thấy vợ bị thầy dọa đến mức không dám nói tiếp, Lục Tĩnh Xuyên lại chuyển sang đề tài khác: “Linh Lung, lúc nãy anh vừa về đến nhà, đã gặp được trong nhà xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Cung Linh Lung hơi nhướng người về phía trước.
“Trong khoảng thời gian này mẹ ở nhà phiên dịch sách y bị người ta biết được, sáng nay chính ủy Triệu nhận được thư cử báo giấu tên, đối phương nói nhà chúng ta giấu sách cấm, lúc anh về thì mẹ đang phối hợp điều tra.”
Trong lòng Cung Linh Lung lo lắng, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện mẹ có chứng minh công việc của cục phiên dịch thì cũng yên tâm hơn, không thèm để ý nói: “Điều tra thì cứ điều tra đi, dù sao thì mẹ em đều gửi bản thảo đến cục phiên dịch, đi con đường gửi bài vô cùng chính quy, không có chuyện gì mờ ám không dám cho người ta biết.”
Chuyện này cô hoàn toàn không lo lắng, nhưng mà chờ về rồi cô phải đi điều tra người lén cử báo mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-447.html.]
Hàn Tế ngồi ở hàng ghế trước không nói gì, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, sau khi nghe học trò nói đến mấy chữ “phiên dịch sách y”, hai tay của ông ấy rõ ràng hơi siết chặt lại.
Chờ đến khi xe jeep chay về đến viện gia thuộc, cửa trong nhà đã mở, trong phòng có tiếng vang, Cung Linh Lung lập tức mở cửa xuống xa, gọi vào trong phòng: “Mẹ.”
“Ui, Linh Lung, con về rồi à.”
Trong phòng vang lên tiếng nói dịu dàng của Bạch Thủy Tiên, bàn tay đang đặt trên cửa xe của Hàn Tế đột nhiên run lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang từ trong nhà đi ra không hề chớp mắt.
Bạch Thủy Tiên đi ra ngoài, cũng không nhìn thấy rõ người ngồi trong ghế phụ, còn cười hỏi: “Tiểu Giang, Tĩnh Xuyên nói thầy và sư huynh của con sẽ đến, bọn họ đã đến chưa?”
“Dì Bạch, bọn họ đến rồi.” Giang Vận đi xuống xe theo Cung Linh Lung.
Quý Duy thì từ bên kia xe đi xuống, lúc này đang vòng qua đuôi xe đi đến, lễ phép chào hỏi: “Chào dì, con là đại sư huynh của Tĩnh Xuyên, con tên Quý Duy.”
“Chào con, đồng chí Quý, mời con vào nhà.” Bạch Thủy Tiên cười tiếp đón bọn họ.
“Thầy, mau xuống xe thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên chú ý nhìn thấy sắc mặt của thấy không được đúng cho lắm, đang định hỏi thăm, Hàn Tế đột nhiên mở cửa xe ra, “vèo” một phát từ đầu xe bên kia vòng đến.
Bạch Thủy Tiên xoay người lại, một bóng đen đột nhiên bao phủ lấy đỉnh đầu của bà, làm bà sợ giật mình, vội vàng lui ra sau vài bước.
Hàn Tế rất cao, ít nhất cũng cao hơn Bạch Thủy Tiên một cái đầu, sau khi bà đứng vững ngửa đầu lên, gương mặt nghiêm túc vô cùng quen thuộc lập tức xuất hiện trong tầm mắt của bà.
Bà gần như không hề do dự buột miệng thốt lên tên của ông ấy: “Hàn Tế.”
“Vãn Đường.”
Trong cổ họng Hàn Tế phát ra tiếng kêu vô cùng áp lực, trong mắt lóe lên niềm vui sướng không thể nào khống chế được.