Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:33:43
Lượt xem: 33
Đúng mười giờ đêm, đúng là thời khắc đêm hôm khuya khoắt, từng chiếc thuyền hàng cập bến vào bờ, các chiến sĩ cầm theo vũ khí động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn lên bờ trốn đi.
Tối nay người dẫn đội chính là cán bộ đoàn số một, Lục Tĩnh Xuyên và đoàn trưởng Tôn thấp giọng nói nhỏ vài câu, bảo anh ấy dẫn đội đến bờ sông chờ đợi trước, ba sư huynh muội anh, Quý Duy và Giang Vận thì đi xử lý ba cái trạm canh gác bí mật kia trước.
Ba người bọn họ đều là tinh anh đỉnh cấp trong bộ đội, bọn họ vừa ra tay, ba cái trạm canh gác đều bị xử lý một cách nhẹ nhàng trong vòng một giây.
Quý Duy và Giang Vận mang theo vũ khí hạng nặng, yên lặng không muốn tiếng động lén đi đến bên ngoài sơn trang, tìm được địa điểm có vị trí cao có lợi nhất để ẩn núp, tất cả đều chờ mệnh lệnh tấn công bên phía Lục Tĩnh Xuyên rồi mới đồng loạt ra tay.
Hai tiếng sau, Cung Linh Lung đến tập hợp với anh, Lục Tĩnh Xuyên đã bố trí xong hết tất cả mọi thứ, chỉ đang chờ tin tức của cô.
“Anh Tĩnh, em đã điều tra xong toàn bộ tình hình bên trong rồi.
Trong hai tiếng lúc nãy cô đã đi rất nhiều nơi, kiểm tra rõ ràng toàn bộ các lối vào và đường ra trong thôn trang và các hang động đá vôi, cũng vẽ lại bản đồ kỹ càng tỉ mỉ.
Chờ cô nói xong, Lục Tĩnh Xuyên cũng đã nhớ rõ toàn bộ tình hình trong đầu, lập tức sắp xếp: “Linh Lung, anh đã dẫn theo đủ người đến, tối nay sẽ tiêu diệt toàn bộ nơi này, em ở xung quanh tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ chiến đấu kết thúc lại lên thuyền quay về với bọn anh.”
“Anh Tĩnh, để em giúp các anh.” Hiện tại Cung Linh Lung đang dạt dào hứng thú.
“Linh Lung, không được, em đang mang thai đó.”
Lục Tĩnh Xuyên không đồng ý, kéo lấy tay cô nói: “Vợ à, tối hôm nay em đã giúp bọn anh rất nhiều chuyện rồi, em cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi đi. Viên đạn trên chiến trường không có mắt, bị b.ắ.n trúng sẽ chết, em không được đi mạo hiểm.”
“Anh Tĩnh, em không biết dùng súng, em sẽ không đi chiến đấu với các anh, em đi vào bên trong quấy rối nội bộ bọn họ.”
Cung Linh Lung đã có kế hoạch từ trước rồi, ghé sát vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Anh Tĩnh, em có bản lĩnh đặc biệt, có thể lấy đi hết toàn bộ vũ khí đạn dược trong sơn động, bọn họ không có chi viện, các anh có thể trực tiếp xông vào đó nghiền áp g.i.ế.c sạch bọn họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-477.html.]
“Lấy hết toàn bộ? Là có ý gì?” Lục Tĩnh Xuyên không hiểu cho lắm.
“Là em có thể lấy đi hết toàn bộ mấy thứ mà bọn họ cất giấu. Chờ các anh chiến đấu xong rồi, em lại trả chúng nó về chỗ cũ, lúc các anh dọn dẹp chiến trường thì lại nộp hết toàn bộ cho bộ đội.”
Trong đầu Lục Tĩnh Xuyên thử tưởng tượng ra hình ảnh kia, chỉ là anh không dám xác định, là giống như những gì anh nghĩ sao?
Thấy anh không nói tiếng nào, Cung Linh Lung chỉ đành phải biểu diễn ngay tại chỗ, cầm lấy con d.a.o găm treo bên hông của anh, đặt trong lòng bàn tay của mình, cười nhìn anh: “Anh Tĩnh, anh nhìn cho kỹ nha.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm vào nó không hề chớp mắt, trơ mắt nhìn thấy con d.a.o găm kia biến mất trong tay của cô.
“Linh Lung, em giấu nó ở chỗ nào thế?”
Lục Tĩnh Xuyên lại bị chấn động, cô vợ cục cưng của anh đúng là một kho báu cực to, cô có thể ẩn thân chạy tới chạy lui cũng đã làm anh kinh ngạc lắm rồi, không ngờ cô còn có bản lĩnh lợi hại hơn nữa.
Không lẽ kiếp trước anh đã cứu vớt trái đất, cho nên kiếp này mới có thể cưới được một cô vợ là thần tiên giáng trần sao?
Cung Linh Lung sẽ không tiết lộ bí mật không gian nhà họ Cung cho anh biết, khi mỗi một đời con cháu nhà họ Cung nhận được truyền thừa thì đều đã dùng linh hồn để thề, ngoại trừ người nhà họ Cung ra, không thể tiết lộ cho bất cứ người nào biết chuyện truyền thừa.
Nhưng mà bản lĩnh ẩn thân và không gian trữ vật mà cô đang sử dụng hiện tại lại xuất thân từ tiểu thần khí mà cô cướp được trong tay Diêm Vương, cho nên cô cũng không giấu anh, chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cho anh xem.
“Anh đừng nhìn cái nhẫn này trông rất bình thường, thật ra nó là bảo bối thần kỳ đó, có thể chứa đựng đồ vật, còn có công năng ẩn thân nữa.”
Lục Tĩnh Xuyên đã để ý thấy chiếc nhẫn này từ lâu rồi, bình thường cô đều mang nhẫn trên ngón tay, anh vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một chiếc nhẫn bạc bình thường.
Thấy cô thích mang nhẫn, trong lòng anh còn có tính toán, dự định chờ tháng này phát tiền thưởng rồi, anh lại mua cho cô một chiếc nhẫn vàng, cứ cất cái nhẫn bạc này vào trong tủ cất đi đi.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng đây không phải là một cái nhẫn bình thường, mà lại là một thứ thần kỳ như thế.