Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 499
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:01:34
Lượt xem: 27
“Anh Tĩnh, gọi mọi người đến ăn cơm.”
Trời vừa hơi sáng Cung Linh Lung đã xuất phát đi đưa cơm, cô dừng xe ở bên cạnh doanh trướng, để một chiến sĩ trẻ tuổi đến khiêng đồ giúp cô.
Hôm nay cô mang màn thầu, bánh nướng và cơm đến, đây toàn là món chính có thể no bụng, còn có một thùng cà tím nướng, một nồi canh xương sườn hầm mực vô cùng dinh dưỡng.
Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng chạy đến giúp đỡ: “Linh Lung, sao hôm nay còn có canh nữa thế?”
“Xương sườn và mực là do bộ phận dân chính thành phố Hán mua được, chủ nhiệm Dương cố ý bảo em hầm riêng cho các anh ăn đó, bốn tiểu đội các anh mỗi đội một nồi.”
“Chủ nhiệm Dương có tâm quá, em thay mặt bọn anh cảm ơn bà ấy.”
Ngày hôm qua bọn họ không bị đói, uống thuốc đông y mà cô mang đến, mọi người cảm thấy cảm giác mệt mỏi đều biến mất đi rất nhiều, tinh thần và thể lực đều khôi phục một chút, khi đi cứu viện tiếp cũng càng có sức lực hơn.
Những người khác cũng lần lượt đi đến, mỗi người đều cảm ơn cô: “Chị dâu, vất vả rồi.”
“Không có gì vất vả cả, các anh mới là người vất vả nhất.”
“Hôm nay tôi có mang theo thuốc đông y đế, cơm nước xong lại uống một hai ly. Thuốc có hơi đắng thật, nhưng mọi người đều nói có hiệu quả rất tốt, các anh cố nhịn uống thêm vài ly đi.”
Lục Tĩnh Xuyên khiêng thùng thuốc đông y chậm rãi xuống xe, cười nói: “Thuốc đông y do mẹ nấu đúng là có hiệu quả rất tốt, giống như thuốc siêu bổ vậy, uống xong là cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.”
Cung Linh Lung cười cười, lại đưa hai túi mì sợi lớn và dưa muối cho bọn họ: “Hiện tại tình hình bên khu phía tây cực kỳ nghiêm túc, thiếu thốn rất nhiều vật tư, lát nữa em phải vận chuyển hàng hóa qua đó, buổi chiều không thể về đưa đồ ăn cho các anh kịp, màn thầu chỉ đủ ăn buổi trưa thôi, tối nay các anh nấu mì ăn lót dạ đi.”
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-499.html.]
Lục Tĩnh Xuyên nghĩ đến cô chạy tới chạy lui khắp nơi rất vất vả, dặn dò cô: “Linh Lung, có rảnh thì em nhớ tranh thủ nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cung Linh Lung gật đầu, nói cho anh biết: “Anh Tĩnh, ngày hôm qua em đã gặp được Tĩnh Dương, em ấy ở khu phía tây, mấy anh chị em họ nhà cậu và nhà dì đều đến đây, bọn họ đang ở chung một chỗ. Trong khoảng thời gian này bên đó bị thiếu nước, mất điện lại không có đồ ăn, tình hình thật sự rất kém, chiều này em phải đưa vật tư qua đó chi viện. Ngoài ra, hiện tại Giang Vận cũng đang dẫn theo đội ngũ đi đưa thuốc tây, ngày hôm qua em ấy cũng đã gặp được Tĩnh Dương rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên khẽ cong bờ môi nứt nẻ của minh nói: “Anh tạm thời không có thời gian rảnh, bảo bọn họ chú ý an toàn một chút, chờ đến khi rút lui lại hẹn nhau gặp mặt sau.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung còn phải vội vàng đi đưa vật tư, không ở lại nơi này quá lâu, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng tặng cho anh một nụ hôn.
Lục Tĩnh Xuyên vừa lòng dịu dàng lại cưng chiều, cũng lặng lẽ ôm lấy eo của cô, trong mắt tràn ngập vẻ lưu luyến: “Nhớ cẩn thận.”
“Mau đi ăn cơm đi, em đi trước.”
Cung Linh Lung phất tay với anh, mở cửa xe ra leo lên ghế lại xe, vội vàng chạy đến trạm đưa vật tư tiếp theo.
Làm xong đợt công việc này, đợi đến khi cô lái xe quay về kho hàng lãnh lương thực, chủ nhiệm Dương vội vàng tiến đến nói: “Linh Lung, tôi và cô cùng nhau đi đến khi phía tây.”
“Chủ nhiệm Dương, cô đi qua đó có việc gì sao?” Cung Linh Lung hỏi bà ấy.
“Con gái của tôi lén giấu tôi đến khu chịu tai nạn l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, phân phối ở khu phía tây, sáng nay đi ra ngoài giúp đỡ thì gặp được núi đá sạt lỡ, nó và mấy người bạn họ đều bị thương, may mà bị thương không quá nặng.”
“Lúc nãy tôi vừa nhận được điện thoại của chồng, mới biết được nó đang ở chỗ này, tôi đi qua đó với cô, đón bọn nhỏ về bên này dưỡng thương.”
Con gái của chủ nhiệm Dương còn đang học cấp ba, tính cách cũng rất giống bà ấy, còn nhỏ nhưng đã rất có chủ kiến, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, là một đứa nhỏ chưa bao giờ làm cha mẹ lo lắng, tuy rằng ngoài miệng chủ nhiệm Dương không khen con mình, nhưng thật ra bà ấy lại rất thương con gái.