Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 521

Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:21:16
Lượt xem: 17

Mấy người Tiết Vĩ Kỳ chỉ là bị đánh gãy chân, tay vẫn còn nguyên vẹn, có thể tự bưng đồ ăn ăn uống, ăn xong mới bắt đầu ăn đến canh mà Diêu Mai Đình đưa cho bọn họ.

Tuy rằng dạo gần đây chẳng có ai cảm thấy vui sướng, nhưng bọn họ đều ăn uống hăng say, không đến năm phút đã tiêu diệt hết toàn bộ đồ ăn và canh.

Cung Linh Lung cứ đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ ăn uống, thấy bọn họ ăn sạch canh không còn thừa một giọt, lập tức cong khóe môi lên: “Canh móng heo hầm có thêm gia vị đặc biệt, chắc là ngon lắm nhỉ, tiếp theo đây mấy người cứ đi mà trải nghiệm cảm giác đau từng cơn khi phụ nữ sinh sản đi.”

“Shh…”

Tiết Vĩ Kỳ là người ăn xong nhanh nhất, thuốc độc cũng phát tác nhanh nhất, là người đầu tiên phát ra tiếng rên đau đớn.

“Vĩ Kỳ, con làm sao thế?”

Bành Ngọc Ni không ăn canh, chỉ ăn đồ ăn, canh hầm bổ dưỡng kia đều chia cho năm người bọn họ ăn hết, lúc này lập tức buông chén đũa đứng dậy.

“Mẹ, đau quá.”

Tiết Vĩ Kỳ cũng không thể nói rõ rốt cuộc là đau ở chỗ nào, chỉ cảm thấy trên người đau một cách kỳ lạ.

Trải qua những chuyện phát sinh dạo gần đây, anh ta cũng cực kỳ cảnh giác nhạy bén, lập tức giãy giụa bò dậy, cố nhịn đau hỏi mấy người khác: “Mọi người có cảm thấy đau không?”

“Hình như em cũng có hơi đau.”

Người trả lời là Tiết Vĩ Đống, con thứ hai của Tiết Hải Huy, nói xong lời này lập tức ôm đầu, cắn răng nhịn đau nói: “Cha, mau gọi bác sĩ đến, con đau đầu quá.”

Không bao lâu sau, hai chị Em Tiết Phương Phương và Bành Tư Tư cũng đều kêu đau.

Chuyện này rõ ràng rất là khác thường, Tiết Hải Huy thay đổi sắc mặt kịch liệt, lập tức lao ra ngoài tìm bác sĩ: “Bác sĩ Khúc, mau, mau tới đây khám cho bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-521.html.]

Bác sĩ Khúc là bác sĩ chủ trị chính, ông ta đang ngồi trong văn phòng ăn cơm, nghe thế lập tức vội vàng quăng chén đũa xuống chạy đến.

Từ lúc độc bắt đầu phát tác đến lúc bác sĩ chạy đến kiểm tra cũng chỉ cách nhau một phút đồng hồ, lúc này cơn đau trên người Tiết Vĩ Kỳ lại càng thêm kịch liệt, mỗi người đều đang kêu to

Bác sĩ còn chưa kiểm tra ra bệnh, Bành Tư Tư và Tiết Phương Phương có năng lực nhịn đau kém nhất đã đau đến mức hét lên, nếu không phải chân của bọn họ bị bó thạch cao cố định lại thì hiện tại có lẽ đã lăn lộn trên giường rồi.

Bên phía bệnh viện cũng hành động rất nhanh, nhanh chóng xác định: “Trong canh có thuốc độc.”

“Cái gì?”

Hai vợ chồng Tiết Hải Huy hoảng sợ.

Diêu Mai Đình lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, đầu lắc như trống bỏi: “Không thể nào, không thể nào có chuyện này, canh này là do chính tay tôi nấu, chưa từng cho bất cứ người nào chạm đến, hầm xong cũng là do tôi tận tay xách qua, đến cha của bọn nó còn chưa từng chạm vào cà mèn, lúc nãy cũng là do tôi múc canh đưa đến trong tay của bọn họ.”

“Bà Tiết, đồ ăn là sạch sẽ, thật sự bị hạ độc, thuốc độc này có lẽ là không màu không mùi.”

Bác sĩ phụ trách xét nghiệm xác định, lại nói ra phỏng đoán của ông ấy: “Trong toàn bộ quá trình không có người ngoài tiếp xúc đến thức ăn, xác suất bị hạ độc giữa chừng là không lớn, có khả năng đối phương đã độc vào trong nước và nguyên liệu nấu ăn từ trước.”

“Đùng!”

Diêu Mai Đình hoảng loạn ngã ngồi trên ghế.

Thuốc độc lại yên lặng xuất hiện trong đồ ăn của bọn họ, Tiết Hải Huy cũng hoảng sợ muốn chết, thấy năm đứa nhỏ đều đau đến mức kêu gào ầm ĩ, vội nói: “Bác sĩ, các ông có cách giải độc không?”

“Tạm thời chúng tôi còn chưa thế xác định rõ thuốc độc đó là gì, cần phải xét nghiệm thêm nữa, nếu các ông có thể cung cấp thêm manh mối, chúng ta sẽ có thể đẩy nhanh tốc độ hơn.”

Tiết Hải Huy gật đầy, khẩn cầu: “Bác sĩ Khúc, tôi sẽ lập tức đi điều tra ngay, ông mau cho bọn họ dùng thuốc giảm đau đi.”

“Thuốc giảm đau chỉ có thể giảm đau nhẹ một chút mà thôi, nếu muốn khôi phục lại bình thường thì nhất định phải giải độc mới được.” Bác sĩ Khúc nhắc nhở ông ta, nói xong lập tức đi điều phối thuốc giảm đau cho bọn họ.

Loading...