Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 552
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:28:43
Lượt xem: 24
Lục Tĩnh Xuyên xách theo bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau cũng mỉm cười, còn cố ý chơi chiêu hỏi: “Bà nội, giữa Linh Lung và chị dâu cả họ thì bà thích ai hơn?”
“Thích hết, đều là cháu dâu ngoan của nhà họ Lục.”
Bà cụ Lục không trúng chiêu của anh, còn trở tay vỗ nhẹ lên người anh, bực mình mỉm cười liếc anh nói: “Cái thằng nhóc ranh này, con sắp làm cha rồi mà còn chơi chiêu với bà nội nữa à.”
Nhà họ Lục đông con nhiều cháu, cháu trai cháu gái và cháu ngoại cộng lại lên đến hai mươi người, hai ông bà nhà họ Lục đều rất yêu thương mấy người cháu, lại càng yêu thương quan tâm hai anh em Lục Tĩnh Xuyên và Lục Tĩnh Dương hơn một chút, đây là bởi vì con trai bọn họ hồ đồ phạm phải lỗi lầm, hai ông bà cụ bọn họ cố gắng đền bù thay con trai một chút.
Ngày hôm qua Lục Tĩnh Xuyên đã gọi điện về nhà, hôm nay trong nhà chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trời còn chưa sáng hai ông bà cụ đã bảo tài xế chở bọn họ đi mua đồ ăn, mua rất nhiều trái cây và đồ ăn tươi về.
Bà cụ Lục pha trà cho bọn họ xong, lại lập tức lấy táo đã rửa sạch ra cho bọn họ ăn, còn bưng các loại hạch đào, quả phỉ, nho khô và kẹo sữa đến bàn trà, vô cùng nhiệt tình nhét vào trong tay của Cung Linh Lung.
Chiều tối, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng động, Cung Linh Lung đang ngồi trong phòng khách xem ti vi lập tức đứng dậy đi ra ngoài chào hỏi mọi người.
Cô còn tưởng rằng là ông nội Lục đã về, nhưng người mở cửa đi vào lại là hai vợ chồng bác cả nhà họ Lục, cô lập tức cười vui vẻ gọi: “Bác cả, bác cả gái.”
“Ui cha, Linh Lung.”
Hai vợ chồng Lục Đông Chinh đều mỉm cười, bác cả gái Vu Phái Dung cười hỏi: “Linh Lung, con đến lúc nào thế?”
“Bọn con định đến sớm, nhưng lại gặp chút chuyện chậm trễ, đến bốn giờ rưỡi mới đến.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Lục Tĩnh Xuyên cũng đã đi ra, cười chào hoi: “Bác cả, bác cả gái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-552.html.]
“Tĩnh Xuyên.”
Hai vợ chồng Lục Đông Chinh nhìn về phía anh, Vu Phái Dung gọi cháu dâu: “Linh Lung, vào nhà ngồi đi con, phải chờ thêm lúc nữa ông nội mới về, chiều nay xảy ra chút chuyện, hiện tại bọn họ còn đang họp.”
Lúc nãy Cung Vãn Đường ở trong phòng bếp giúp đỡ bà cụ Lục, lúc này cũng đi ra ngoài, Vu Phái Dung lập tức bước lên đón: “Ui cha, chị sui, chị là khách, sao lại để chị làm việc giúp chúng tôi được chứ.”
“Chào anh chị.”
Cung Vãn Đường cũng bắt tay với bọn họ, cười nói: “Tôi cũng không làm gì, bác gái mới vất vả, tôi chỉ ngồi bên cạnh bà ấy nói chuyện mà thôi.”
“Chị sui, chị là khách, mau mời ngồi, chuyện trong phòng bếp cứ giao cho tôi.”
Lục Đông Chinh cười mời khách ngồi xuống, nói với cháu trai: “Tĩnh Xuyên, con ngồi xem ti vi với chị sui và Linh Lung đi, để bác gái của con đi phụ bà nội nấu cơm.”
Không bao lâu sau, hai vợ chồng cháu đích tôn của nhà họ Lục là Lục Tĩnh Nghiêu cũng quay về, ngoài ra còn có con trai Lục Trăn của bọn họ.
Lục Trăn mới bốn tuổi, là một nhóc con nghịch ngợm, hiện tại đang đi học mẫu giấu, bình thường đều là do bà cụ Lục đi đón, hôm nay Lục Tĩnh Xuyên về nhà, bảo hai vợ chồng bọn họ đi làm về tiện đường đón cậu bé về nhà luôn.
Cung Linh Lung ngồi nói chuyện với anh cả họ và chị dâu họ, cũng ôm Lục Trăn, cầm bao lì xì, quần áo và đồ chơi đã chuẩn bị sẵn làm lễ gặp mặt cho cậu bé.
“Em dâu, làm em tốn kém quá rồi.”
Chị dâu cả họ Lý Uyển Thu vừa đoan trang lại phóng khoáng, có gia thế hiển hách, nhà mẹ đẻ vô cùng môn đăng hộ đối với nhà họ Lục, hiện tại đang làm việc ở văn phòng bộ phận kinh doanh.
Cô ấy và Lục Tĩnh Nghiêu là tự do yêu đương rồi đi đến kết hôn, hai vợ chồng vô cùng yêu nhau, cô ấy còn là một đồng chí nữ vừa có IQ lại có EQ, toàn bộ gia đình nhà họ Lục đều rất hài lòng với cô cháu dâu cả này.