Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:28:55
Lượt xem: 27
Cung Linh Lung ngồi xuống bàn bên cạnh, cười khanh khách giúp đỡ: “Tĩnh Dưỡng, chị gọi điện thoại cho Giang Vận, hẹn em ấy ngày mai đến nhà mình ăn cơm, được không?”
Lúc nãy bọn họ đã mời người nhà họ Lục tối mai đến nhà bọn họ ăn cơm, theo kế hoạch thì sáng mai sẽ đến nhà họ Chu, sau đó cũng sẽ mời người nhà họ Chu đến, lúc trước khi bọn họ kết hôn người lớn của hai bên gia đình đều không đến, lần này mới mời mọi người cùng nhau đến liên hoan trò chuyện.
“Được đó.” Lục Tĩnh Dương đồng ý.
Thấy cháu nội sắp có chuyện tốt, bà cụ Lục lập tức lên kế hoạch: “Lan Cầm, bên nhà của con nồi lạnh bếp lạnh, trong nhà cũng không có đủ chén đũa, tối mai cứ đến nhà mẹ đi. Lại mời luôn cha mẹ và anh chị em nhà con đến bên này ăn cơm luôn. Nhà của mẹ rộng rãi hơn, đồ đạc cũng có đủ, mấy đứa qua đây sớm phụ giúp mẹ là được rồi.”
Chu Lan Cầm trả lời ngay: “Dạ được, lại phải làm phiền mẹ và chị dâu cả rồi.”
“Chúng ta là người một nhà, con khách sáo như thế làm gì.”
Vu Phái Dung chưa bao giờ xem bà như em dâu đã ly hôn, lúc này cũng nhớ đến em hai, nói với cháu trai của mình: “Tĩnh Xuyên, con gọi điện thoại cho cha con, kêu nó tối mai về nhà ăn cơm.”
“Được rồi, con đi gọi ngay.”
Quanh năm suốt tháng Lục Tĩnh Xuyên đều rất hiếm khi gọi điện thoại cho cha, chỉ có những lúc tết và sinh nhật mới gọi một lần, trong điện thoại cũng không có gì để nói, chỉ thăm hỏi vài câu đơn giản.
Hai vợ chồng son bọn họ đứng dậy đi đến chỗ điện thoại bên cạnh bàn trà, Lục Tĩnh Xuyên đang định gọi điện thoại thì lại nhớ ra dạo gần đây cha của anh đang cãi nhau với Nguyễn Ngọc Miên, hỏi thêm một câu: “Bà nội, hiện tại cha con không ở trong nhà mà đang ở ký túc xá của đơn vị đúng không?”
“Đúng vậy, bây giờ nó đang ở trong ký túc xá đó.”
Bà cụ Lục nghĩ đến thằng con thứ hai là trong lòng lại sốt ruột, đứng dậy lấy danh bạ trong tủ ra, lật đến số điện thoại của ký túc xá ông ấy đưa cho anh: “Con gọi số này nè.”
Nhận được điện thoại của con trai, Lục Nam Chinh còn hơi sửng sốt, biết được hai vợ chồng bọn họ nghỉ phép về kinh đô, tối nay sẽ mở tiệc trong nhà, ông ấy không nói hai lời lập tức đồng ý sẽ đến đúng giờ.
Mối quan hệ giữa hai cha con có chút lạnh nhạt, nói xong việc này, Lục Nam Chinh lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông cụ, biết được ông cụ đã khỏe hơn rất nhiều, trò chuyện đơn giản vài câu rồi cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-559.html.]
Cúp điện thoại rồi, Cung Linh Lung lặng lẽ hỏi: “Anh Tĩnh, ba đứa em gái kia của anh có đến không?”
“Không cần để ý đến bọn họ, muốn đến thì đến, không đến lại càng tốt.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không thích bọn họ, không tiếp xúc với ba người kia, ngược lại thân thiết với các chị em họ của hai bên nội ngoại hơn.
Cung Linh Lung cũng thầm hiểu rõ, nhìn đồng hồ, thấy đã là tám giờ, nói ngay: “Anh Tĩnh, chúng ta đã hẹn với cậu cả là sẽ gặp nhau lúc tám giờ rưỡi, em gọi điện thoại cho Giang Vận xong rồi chúng ta tạm biệt ông bà nội ra về đi.”
“Được rồi.”
Buổi tối hai người bọn họ còn có chuyện khác phải làm, hai ông bà cụ nhà họ Lục cũng không níu kéo, bảo bọn họ tranh thủ đi làm việc sớm đi.
Lục Tĩnh Xuyên lái xe chạy về nhà trước, chở hành lý về nhà, nhờ mẹ sửa soạn giường đệm giúp anh, lại hạ giọng sắp xếp vài chuyện với em trai, sau đó mới vội vàng chạy đến nhà ga.
Cung Thành Tuấn đứng đó chờ sẵn từ mười phút trước, ông ấy đứng ở góc âm u, chờ xe jeep chạy đến, nhìn thấy bóng dáng của em gái, ông ấy mới từ chỗ tối đi ra.
“Anh cả.”
Ngay khoảnh khắc Cung Vãn Đường nhìn thấy ông ấy, nước mắt không nhịn được rơi ào ào, kích động nhào về phía ông ấy.
Xa cách mười chín năm mới gặp lại, hai anh em đều vô cùng kích động, ôm chặt lấy nhau.
Cổ họng Cung Thành Tuấn di chuyển lên xuống vài lần, nghẹn ngào nói: “Vãn Đường, cuối cùng cũng gặp được em rồi.”
“Anh cả, các anh còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”
Cung Vãn Đường khóc không thành tiếng, nhìn thấy ông ấy vẫn còn bình an sống trên đời, cuối cùng bà cũng hoàn toàn yên tâm.
“Ừ, đều còn sống, em cũng còn sống, cuối cùng chúng ta cũng đoàn tụ rồi.”