Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 572
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:31:22
Lượt xem: 31
Cung Linh Lung thì lại rất thích nấu nướng, thấy bọn họ đều thích ăn nói: “Chờ bọn con lại về kinh đô sẽ thường xuyên nấu cho cha mẹ ăn.”
“Món này làm rất vất vả, ngày lễ ngày tết làm một lần ăn thử là được rồi.” Chu Lan Cầm cũng không muốn làm cô quá vất vả.
Ăn xong, ba người bọn họ lại quay về phòng bếp bận rộn, bà cụ Lục nói với con trai: “Hai vợ chồng son mua rất nhiều quà tặng cho con đó, ngày hôm qua đã mang đến rồi, có quần áo và giày, còn có rượu thuốc và thuốc viên mà mẹ Linh Lung điều phối để con điều trị cơ thể, lúc về con nhớ mang về đó.”
“Mẹ, mẹ với cha cứ giữ rượu thuốc và thuốc viên lại dùng đi.” Lục Nam Chinh nói.
“Cha mẹ cũng có. Linh Lung chuẩn bị nhiều lắm, anh chị em dâu của con cũng có hết, tạm thời để ở chỗ này, buổi tối chờ bọn họ đến lại lấy về luôn.”
Bà cụ Lục tiện tay buông chổi xuống, hỏi đến chuyện khác: “Lần trước con về nhà có dạy dỗ lại Thu Hà không?”
“Có dạy, nhưng tính cách của nó đã định hình rồi, hết thuốc chữa.”
Từ lúc bọn họ còn nhỏ Lục Nam Chinh cũng đã dạy dỗ bọn họ, lúc còn nhỏ thì còn đỡ, sau đó đến lúc đi học vào tuổi dậy thì thì đã bị mẹ nó và nhà họ Nguyễn ảnh hưởng đến quá nhiều, lại có bạn học cùng lớp dẫn đường, lại càng thêm hư đốn.
“Sớm muộn gì nó cũng sẽ gây họa.” Bà cụ Lục thở dài.
“Đã gây họa rồi đó thôi.”
Lần này cô ta bị báo chí chỉ đích danh phê bình, không chỉ một mình cô ta mất mặt, cũng làm nhà họ Lục mất mặt.
Thấy ông ấy nhắc đến con gái thì đã mặt ủ mày ê, bà cụ Lục nhíu mày nói: “Năm trước mẹ đề nghị cho nó đi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, mài giũa một đoạn thời gian, cho nó nếm một chút khổ sở, nói không chừng là có thể sửa lại tính nết. Con lại không chịu nghe lời mẹ, hiện tại thành ra thế này, đây đều là do hai đứa con cưng chiều đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-572.html.]
“Mẹ, cuối năm ngoái con cũng đã muốn cho bọn nó xuống nông thôn rồi, chỉ mới nhắc đến một câu là bọn họ đã kiên quyết không chịu đồng ý, Thu Hà còn cầm kéo đòi tự sát, c.ắ.t c.ổ tay chảy m.á.u luôn.”
Bà cụ Lục chưa hề biết đến chuyện này, mặt đen kịt nói: “Đúng là thứ hư đốn, mới có bao nhiêu tuổi mà đã biết cách chơi chiêu uy h.i.ế.p người khác rồi, tính cách lại độc ác như thế, sau này nó sẽ còn chơi lại chiêu cũ. Sớm muộn gì cũng sẽ gây họa, sẽ uy h.i.ế.p con, hai đứa nhỏ khác nhìn thấy cũng sẽ bắt chước, sau này cuộc sống của con sẽ còn khổ dài dài.”
Lục Nam Chinh cũng biết rất rõ, lộ rõ vẻ mặt mỏi mệt nói: “Con sẽ không làm mấy đứa nó ảnh hưởng đến Tĩnh Xuyên và Tĩnh Dương.”
“Con đó, sai lầm một lần, hối hận cả đời.”
Nhìn thấy ông ấy như thế, bà cụ Lục cũng rất đau lòng, nhưng lại càng thất vọng nhiều hơn.
Lục Nam Chinh khẽ kéo khóe môi, vừa mệt mỏi lại bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì. Chuyện nên dạy con sẽ dạy, nếu mấy đứa nó chịu nghe, tương lai có bao nhiêu tài năng thì con sắp xếp cho bọn họ công việc phù hợp đến đó. Nếu không nghe lời thì cứ tùy bọn nó đi, sau này bọn họ phải đi con đường mà mình chọn, có khổ có khó có hối hận thì đều phải quỳ đi cho hết.”
Cũng giống như ông ấy, ông ấy làm sai, đi lầm đường, cho dù có hối hận đến xanh cả ruột thì cũng phải tự gánh vác lấy hậu quả.
“Con phải để ý đến vấn đề giáo dục của bọn nó nhiều hơn đó.”
“Con đã nói rồi, bọn nó không nghe, cứ vào tai này ra tay kia, mấy lời xúi giục của mẹ nó và người nhà họ Nguyễn thì đều nghe lọt tai và nhớ kỹ.”
“Con cũng đừng trách hai ông bà già này quá đáng, cha mẹ cũng không phải là trọng nam khinh nữ, không phải chỉ để ý đến hai anh em Tĩnh Xuyên mà không thèm quan tâm đến ba chị em nó, mà là tính cách và phẩm hạnh của bọn nó thật sự là làm cha mẹ quá thất vọng.”
“Con cũng sắp lên chức ông nội rồi, việc nhà của con, cha mẹ sẽ không nhúng tay vào, mẹ cũng không dám có kỳ vọng quá cao với ba chị em nhà nó, không hi vọng bọn nó sẽ giỏi giang thành đạt cỡ nào, chỉ mong là chúng nó sẽ không gây hại cho xã hội, không quăng mặt mũi của nhà họ Lục xuống đất giẫm đạp là được rồi.”
Lục Nam Chinh cũng ghi nhớ những lời mẹ mình nói, gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.