Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 602
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:37:18
Lượt xem: 16
Cung Vãn Đường vốn dĩ là một người có suy nghĩ cẩn thận, lúc trước chỉ xem ông ấy như bạn thân, vẫn chưa suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ nhìn thấu được thâm ý sâu trong mắt ông ấy, bà bắt đầu cảm thấy rất mất tự nhiên.
Bà xấu hổ hơi nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ông ấy nữa, nhai nuốt sủi cảo rồi mới nói: “Hàn Tế, tôi tự ăn được, anh mau ăn cơm đi.”
“Vãn Đường.”
Giọng của ông ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, bàn tay đang cầm chén đũa cũng siết chặt hơn một chút.
Cung Vãn Đường quay đầu lại, thấy ánh mắt sắc bén của ông ấy đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, trong lòng bà ấy căng thẳng, trước khi ông ấy mở miệng nói gì thì đã giành nói trước: “Hàn Tế, ăn cơm đi, đừng nói mấy chuyện khác.”
Bà có ý gì, sao Hàn Tế có thể không hiểu chữ, da mặt của ông ấy căng chặt, giọng nói rất trầm: “Vãn Đường, nếu như anh cứ nhất định phải nói thì sao?”
“Hàn Tế, tôi, tôi cảm thấy, tôi…”
Thật ra trong bụng Cung Vãn Đường đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ánh mắt của ông ấy quá nóng rực, mang đến quá nhiều cảm giác áp bách cho bà, lời nói đã đến bên miệng lại không thể nói nên lời.
“Vãn Đường, em đừng nói gì hết, nghe anh nói.”
Bắt đầu từ giây phút nhìn thấy bà còn bình an sống sót ở quân khu thành phố Hán, Hàn Tế đã quyết định, ông ấy sẽ không buông tay nữa.
Lúc trước ông ấy không tỏ tình ngay là bởi vì bà vừa mới khôi phục lại trí nhớ, muốn cho bà một chút thời gian để điều chỉnh lại tâm thái, cũng cho bà một ít thời gian để xử lý chuyện của nhà họ Cung.
Hiện tại thù của nhà họ Cung đã báo, cha con nhà họ Cung vẫn còn sống, cuộc sống của bà đã khôi phục lại bình tĩnh, ông ấy cảm thấy đã đến lúc rồi.
Ông ấy vốn dĩ đang lên kế hoạch muốn tìm cơ hội để tỏ tình với bà, hôm nay biết được bà té bị thương phải phẫu thuật, lúc đó ông ấy sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, rất sợ sẽ mất đi bà lần nữa.
Hiện tại bà đã biết được tình cảm của ông ấy, cũng tranh thủ cơ hội này mở miệng nói: “Vãn Đường, em có biết chuyện anh hối hận nhất là cái gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-602.html.]
Thật ra Cung Vãn Đường cũng không hiểu biết quá nhiều về Hàn Tế, đại đa số ký ức của bà về ông ấy đều dừng ở thời niên thiếu, khi đó bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi đùa, tình cảm như anh em. Sau đó ông ấy lại đi theo cha của ông ấy đến bộ đội, hai người cũng liên lạc ít đi rất nhiều, ngoại trừ việc thỉnh thoảng viết thư nói chuyện với nhau ra, cũng chỉ có những lúc ông ấy về kinh đô thăm người thân mới có thể gặp được.
Từ sau khi ông ấy đi bộ đội thì tính cách trở nên trầm ổn chững chạc hơn rất nhiều, không còn nói nhiều giống như lúc trước, mỗi lần gặp mặt tụ hội với nhau, ông ấy đều chỉ yên lặng ngồi yên không nói gì, bọn họ cũng nói chuyện với nhau ít hơn.
Sau đó bà kết hôn, Hàn Tế cũng bị điều đến bộ đội bí mật, hai năm sau cũng hoàn toàn mất liên lạc.
Cho nên bà ấy hoàn toàn không biết trong lòng Hàn Tế có chuyện hối hận gì, nhưng mà hiện tại ông ấy nhắc đến, bà đã loáng thoáng đoán được là có liên quan đến bà, mím môi hỏi: “Là chuyện gì?”
“Chuyện anh hối hận nhất chính là không tỏ tình sớm với em.”
Đây là chuyện Hàn Tế hối hận nhất, là nỗi đau vẫn luôn đọng lại trong lòng ông ấy, lúc trước ông ấy chưa bao giờ nói ra, đến cả cha mẹ cũng không biết.
“Vãn Đường, em có biết lúc nào là lúc anh đau khổ nhất không?”
“Là ngày mà em và Thôi Trí Viễn kết hôn, và cả ngày biết được tin em đã c.h.ế.t trong biển lửa.”
“Ngày em gả chồng, anh dùng thân phận anh trai đưa em xuất giá, em có biết lúc đó trong lòng của anh đau đến mức nào không?”
“Tim như bị đao cắt là từ tốt nhất để hình dung tâm trạng lúc đó của anh.”
“Lúc nhà họ Cung gặp chuyện, anh nghe người khác kể lại tin em đã c.h.ế.t trong biển lửa, lúc đó cơ thể và linh hồn của anh như bị đóng băng, n.g.ự.c đau đến mức không thể nào thở nỗi.”
“Mấy năm nay anh luôn sống trong cơn đau khổ và tự trách hối hận, anh hối hận vì mình đã không tỏ tình với em sớm hơn, hối hận vì đã không chịu thành thật nói cho người lớn đôi bên suy nghĩ của mình, hối hận vì không cướp em khỏi tay tên Thôi Trí Viễn kia, hối hận vì đã tự tay đưa em vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, càng hối hận vì không thể bảo vệ tốt cho em.”
“Vãn Đường, em có biết lúc anh gặp lại em ở thành phố Hán, trong lòng anh đã vui sướng đến cỡ nào không?”
“Nhìn thấy em vẫn còn sống khỏe mạnh và bình an, anh cảm giác như mình đã sống lại lần nữa, cuối cùng thì nửa đời sau của anh đã có động lực và hi vọng rồi.