Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:37:22
Lượt xem: 32
“Dì Cung, dì ăn từ từ thôi ạ.”
Giang Vận cười đi ra ngoài với ông ấy, thật ra cô ấy đã đến đây từ lâu rồi, vừa mới đến cửa vừa lúc nghe được lời thầy tỏ tình, vô cùng biết điều mà không đi vào quấy rầy, mãi đến khi hai người đều xấu hổ im lặng lại, cô ấy mới gõ cửa đi vào nhà.
Hai thầy trò cùng nhau đi đến một góc trong hành lang, Giang Vận mở miệng trước, giơ ngón cái với thầy, cười vô cùng gian tà: “Ông già, cuối cùng thầy cũng bước ra được bước đầu tiên, làm tốt lắm.”
Mặt Hàn Tế đen kịt: “Nghe lén là chuyện đáng xấu hổ, con không biết chuyện này à?”
“Con có nghe lén đâu, con đứng ở bên ngoài nghe quang minh chính đại mà.”
Giang Vận lại không hề sợ ông ấy đen mặt chút nào, vẫn cứ cười đùa, còn tranh thủ cơ hội chỉ chiêu: “Ông già, bước đầu tiên làm được tốt lắm, thầy phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng bắt đầu bước tiếp theo, đừng có để lại khoảng lặng chán ngắt như thế.”
Vẻ âm u trên mặt Hàn Tế tan đi một ít, mặt lạnh tanh nói: “Tiếp theo phải làm như thế nào đây?”
“Cứ mặt dày mày dạn dính lên thôi.”
Giang Vận lập tức chỉ chiêu, mặt mày hớn hở nói: “Dì Cung là một người rất dễ xấu hổ, thầy phải da mặt dày chủ động một chút, không chỉ mặt dày mày dạn, còn phải mặt dày vô sỉ nữa.”
Hàn Tế: “… Chỉ biết ăn nói bậy bạ.”
“Con không có ăn nói bậy bạ.”
Giang Vận trợn trắng mắt, ra vẻ có rất nhiều kinh nghiệm mà chỉ dạy cho ông ấy: “Ông già, theo đuổi vợ thì phải mặt dày lên, chắc là thầy cũng nghe được một câu, da mặt dày ăn no, da mặt mỏng đói bụng đúng không. Thầy cũng cả đống tuổi rồi, có phải là một thằng nhóc ranh mới hơn hai mươi tuổi đâu, không cần nói mấy chuyện yêu đương sến sẩm kia nữa, trực tiếp da mặt dày chủ động tấn công đi, bọn con và những người khác đều sẽ giúp đỡ cho thầy, phải nhanh gọn dứt khoát bắt lấy dì ấy ngay mới được.”
Hàn Tế nghiến răng, nhưng lại không có lời gì để nói.
“Ông già, thầy tin con đi, đây là phương pháp nhanh nhất và có tác dụng nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-604.html.]
“Theo đuổi vợ cũng phải xài chiến thuật, loại người có tính cách giống như dì Cung là người dễ dàng theo đuổi nhất, cậu cả nhà họ Cung và Linh Lung rõ ràng cũng đã ủng hộ, ông bà nội thì lại càng miễn bàn.”
“Thầy không cần thiết phải kiêng dè quá nhiều thứ giống như lúc còn trẻ nữa, cần phải quả quyết giống như lúc thầy hạ mệnh lệnh chấp hành nhiệm vụ vậy, tốt nhất là lại cứng rắn ngang ngược một chút.”
“Con là con gái, con hiểu phụ nữ nhất, cũng hiểu biết loại phụ nữ giống như dì Cung.”
“Thầy cứ nghe lời con đi, bảo đảm không sai được, tối nay phải tranh thủ rèn sắt ngay còn nóng, tiếp tục hành động bước tiếp theo đi, nhất định phải da mặt dày lại vô sỉ một chút.”
Nói xong, Giang Vận lại đẩy ông ấy vào phòng bệnh, còn cười vô cùng gian xảo: “Tối nay thầy nhớ phải biểu hiện cho tốt đó, bây giờ còn lập tức quay về tìm ông bà nội, bảo ông bà nội giúp đỡ thầy. Thầy chỉ cần biểu hiện thật tốt trước mặt dì Cung, những chuyện khác cứ giao hết cho bọn con, công việc cũng không cần thầy xía vào, con sẽ báo cho đại sư huynh xử lý gọn gàng, mấy ngày nay thầy cứ tập trung chăm sóc vợ tương lai đi.”
Chờ đến khi hai thầy trò quay về phòng bệnh thì Cung Vãn Đường vẫn còn ăn sủi cảo, Giang Vận cười vui vẻ chào tạm biệt: “Dì Cung, dì nhớ dưỡng thương cho tốt đó, con đi ăn cơm trước, ngày mai gặp lại.”
“Tiểu Vận, con mau đi ăn cơm đi, ngày mai là ngày hai đứa đính hôn, hai đứa nhớ về nhà sớm nghỉ ngơi sớm đó.” Cung Vãn Đường nhìn cô ấy cười cười.
Chờ đến khi cô ấy đi rồi, Hàn Tế mới quay về mép giường ngồi xuống, trong đầu lại nghĩ đến những lời mà học trò vừa mới nói.
Cung Vãn Đường thấy ông ấy nhíu mày lại, tưởng bộ đội có việc gì đó, vội nói: “Hàn Tế, có phải có việc gấp gì đó cần phải xử lý không? Công việc quan trọng, anh đi về xử lý đi, lát nữa bảo Tĩnh Xuyên đến đây với tôi là được rồi.”
“Không có công việc gì cả, các công việc đều đã sắp xếp xong hết rồi.”
Hàn Tế thấy bà đã ăn hết nửa hộp sủi cảo, duỗi tay lấy chén đũa trong tay của bà đi, gắp sủi cảo cho bà ăn: “Anh đút cho em ăn, há miệng ra.”
Cung Vãn Đường: “… Tôi tự ăn được.”
“Anh đút.”
Hàn Tế đưa sủi cảo đến bên miệng bà, mấy chữ “ngang ngược”, “mạnh mẽ”, “mặt dày vô sỉ”, “mặt dày mày dạn” mà học trò vừa mới nói cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của ông ấy.