Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 674
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:42:35
Lượt xem: 28
Lục Tĩnh Xuyên đã bỏ con trai vào trên giường nhỏ, múc cơm, cầm chén gắp một ít thức ăn, đi đến ăn cơm cùng vợ.
Nhìn thịt khô trong chén Lục Tĩnh Xuyên, Cung Linh Lung chảy nước miếng, nhìn chằm vào miếng thịt kia không chớp mắt, ước gì có thể giơ tay cướp miếng thịt này về ăn.
Ánh mắt của cô quá nóng cháy, Lục Tĩnh Xuyên đương nhiên cũng chú ý đến, anh lập tức nhét thịt khô vào miệng mình, vừa ăn vừa cười nói: “Linh Lung, em đừng có nhìn chằm chằm vào chén của anh, ăn đồ ăn trong nồi của em đi.”
Cung Linh Lung nhìn canh xương sườn trước mặt mình, đúng là được đựng bằng một cái nồi nhỏ, cả canh lẫn thịt cũng gần nửa nồi.
“Haizz, sao thời gian trôi qua chậm thế này.”
Cung Linh Lung chỉ mới sống cuộc sống ăn đồ ăn nhạt thếch mười ngày thôi mà đã sắp chịu không nổi rồi, cô là một người phương nam ăn ớt lớn lên đó, trước kia chỉ cần trong bữa cơm không có ớt là đã khó chịu rồi, ở cữ nhịn mười ngày cũng đã đến cực hạn rồi.
Những người khác nghe thế mỉm cười, Cung Vãn Đường sợ con rể sẽ chiều cô, lén cho cô ăn đồ cay, gọi anh lại: “Tĩnh Xuyên, con mau qua đây ăn cơm.”
“Mẹ, mẹ ăn đi, con có đủ đồ ăn rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên cười khẽ, thấy ba đứa nhỏ đang nằm trên giường cũng nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cong khóe môi lên nói: “Mấy đứa lại càng không thể ăn, ngoan ngoãn uống sữa đi.”
Từ sau khi sinh con xong, sức ăn của Cung Linh Lung đã bình thường trở lại, mỗi bữa chỉ ăn một chén là đủ rồi, mấy món đồ ăn khác đều chỉ ăn mỗi món một ít, mấy món ăn này đều có công dụng lợi sữa, mỗi bữa cơm cô đều bắt bản thân mình phải ăn một hai chén.
“Anh Tĩnh, số còn lại của anh đó.”
Mỗi lần cô ăn hết còn thừa đồ ăn đều sẽ do Lục Tĩnh Xuyên xử lý dọn dẹp, anh không hề chê đó là thức ăn thừa của cô, lần nào cũng đều đổ đồ ăn vào chén ăn sạch.
“Anh Tĩnh, thịt khô năm nay có ngon không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-674.html.]
Trước khi sinh con Cung Linh Lung cũng đã ăn rồi, năm nay cô ở trong không gian xông khói nguyên một con heo, trước khi đi về kinh đô đã tặng một ít cho những hàng xóm thân thiết với cô trong viện gia thuộc, làm bọn họ vui vẻ muốn chết.
Tết âm lịch khi đi chúc tết cũng tặng cho các gia đình một ít thịt khô cá khô làm quà, có một vài người không thích ăn vị xông khói thì cô sẽ tặng loại hong gió khác.
“Ngon lắm, sang năm em xông khói xương sườn và giò heo nhiều một chút đi.”
Lục Tĩnh Xuyên siêu thích ăn, Hàn Tế cũng thích, mấy ngày trước khi Quý Duy đến nhà chúc tết đã làm một nồi lẩu giò heo hun khói, ba thầy trò bọn họ ăn uống ngon lành.
Cung Vãn Đường ở bên kia cũng đang mời khách ăn cơm, trưa nay bà hầm một nồi canh bao tử heo, nháy mắt ra hiệu với Thủy Mỹ Dung.
Thủy Mỹ Dung nhận được tín hiệu, vô cùng cẩn thận bưng canh đến trước mặt con gái nói: “Giai Du, đây là canh do dì Ôn làm, bổ lắm đó, con ăn một chén cho ấm người.”
“Dạ, mẹ cũng ăn đi.”
Đồ ăn trong chén Từ Giai Du đã chất thành ngọn, đều là do người lớn trong nhà gắp cho cô ấy, toàn là thịt, nhìn nhiều món mặn như thế, hai mắt của cô ấy đã bắt đầu cay cay.
Mấy năm nay cô ấy ở nhà cô của mình, tuy rằng có nơi che mưa chắn gió, nhưng cha của cô đưa rất ít tiền cơm, nhà cô cũng chẳng giàu có gì, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không mua thịt về ăn. Cho dù có nấu thịt thì cũng sẽ để cô dượng và con trai bọn họ ăn trước, cô ấy có thể ăn một miếng canh thịt cũng đã coi như tốt lắm rồi.
Chỉ có những người đã trải qua việc ăn nhờ ở đậu rồi mới biết được cảm giác áp lực đến ngạt thở như thế nào.
“Giai Du, con mau ăn đi.”
Thủy Mỹ Dung cũng nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của cô, chắc chắn là lại nhớ đến quá khứ khó khăn của mình, để tránh cho cô ấy mất khống chế trước mặt người khác, bà ấy nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy nhắc nhở.
Từ Giai Du nhanh chóng thu hồi tinh thần, hơi gật đầu, bưng chén từ từ ăn cơm.