Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 744
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:07:23
Lượt xem: 17
Thôi Lan Chi nghiêng người tránh đi, nhìn thoáng qua cái ly đã rơi xuống đất vỡ toang, tâm trạng không hề d.a.o động, thái độ vẫn cứ như cũ: “Nhà mẹ đẻ của chị ấy chuẩn bị của hồi môn cho chị ấy, cho dù lúc trước nhà họ Cung xảy ra chuyện đã c.h.ế.t hết thì những bất động sản đó cũng nên thuộc về nhà nước, mấy người lại lén lút bá chiếm, đến bây giờ còn chưa từng hối hận chút nào, thật đúng là mặt dày không biết xấu hổ.”
“Thôi Lan Chi, mày có còn nhớ mình họ gì không hả?” Tiền Mộng Bình nhảy dựng lên.
“Bà tưởng tôi thích mang họ Thôi lắm hả?”
Trước khi kết hôn Thôi Lan Chi cũng chẳng thân thiết gì với cô chị dâu cả này, bà ấy không thích tính cách ích kỷ lại thực dụng của Tiền Mộng Bình, sau khi kết hôn cũng chỉ quay về nhà vào ngày lễ và ngày tết.
Sau khi sự việc kia phát sinh, bà ấy không còn tiếp xúc gì với mọi người trong nhà mẹ đẻ nữa, cũng chính vào lúc ấy, bà ấy mới phát hiện cha mẹ anh chị đều là một đám tiểu dụng thực dụng, ở trong lòng bọn họ, ích lợi quan trọng hơn tình thân rất nhiều.
Bọn họ và Tiền Mộng Bình là một loại người, đúng như những gì ông bà cha từng nói: Nồi nào úp vung nấy.
“Cho dù bà không muốn theo họ Thôi, nhưng dù sao cha mẹ cũng đã sinh bà ra nuôi bà lớn lên, hiện tại trong nhà rơi vào nông nỗi này, bà không về chăm sóc báo hiếu thì cũng thôi, còn chạy đến trước mặt bọn họ nói mát, có ai làm con gái như bà không hả?”
Ở trong lòng Tiền Mộng Bình, cô em chồng này là thứ vô ơn, bình thường cũng thường xuyên trách mắng bà ấy ở trước mặt cha mẹ chồng.
“Bắt đầu từ chín năm trước tôi cũng đã không phải con gái của nhà họ Thôi mấy người rồi, năm xưa là chính miệng bọn họ nói ra, hiện tại bà lại nói tôi là con gái nhà họ Thôi, tôi cảm thấy bà đừng nói ra lời này thì tốt hơn, chưa lại chút mặt mũi cho bọn họ đi.”
Lúc Thôi Lan Chi cãi nhau với bà ta, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào cha mẹ, chỉ có điều ánh mắt khi nhìn về phía bọn họ lại chẳng có bất cứ nhiệt độ nào.
Ông già họ Thôi biết bà ấy hận nhà mẹ đẻ, cũng không có tinh thần nói chuyện quá khứ với bà ấy, thấy bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, mở miệng ngắt lời: “Con lại đây làm cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-744.html.]
“Thôi Văn Đống và Thôi Phán Nhi đánh nhau với người ta ở trên phố, bọn họ bị đánh đến mặt mày đầy máu, hiện tại đã đưa đến bệnh viện rồi, tôi chỉ đến đây để truyền lời thôi”
Thôi Lan Chi nói xong lập tức rời đi, bà ấy tan ca vừa lúc gặp được, Thôi Phán Nhi la to nhờ bà ấy giúp đỡ, bà ấy mới đi đến nơi này.
Vừa nghe nói hai đứa con đánh nhau bị thương, sắc mặt Tiền Mộng Bình thay đổi kịch liệt, lập tức đuổi theo bọn họ đi ra ngoài: “Bọn họ đang ở nơi nào?”
“Bệnh viện đối diện nhà sách Tân Hoa.”
Thôi Lan Chi trả lời, không thèm quay đầu lại trực tiếp rời đi.
Chờ đến khi Tiền Mộng Bình vội vàng chạy đến bệnh viện, hai đứa con trai con gái của bà ta đang băng bó, trên mặt đều bầm tím, đầu và mặt đến có máu, tóc của Thôi Phán Nhi còn bị kéo trọc một chỗ.
Trong khoảng thời gian này hai anh em bọn họ vẫn luôn chạy ra ngoài tìm việc làm, bởi vì chuyện của Thôi Ninh Viễn nên bọn họ không thể nào vượt qua quá trình thẩm tra chính trị, không thể nào đi vào các đơn vị cơ quan quốc doanh, chỉ đành nghĩ cách nhận việc riêng ở bên ngoài kiếm tiền.
Trong khoảng thời gian này kinh tế ở kinh đô đã thả lỏng hơn rất nhiều, bên ngoài có rất nhiều người bày quán bán hàng, hai anh em Thôi Văn Đống quan sát mấy ngày, thấy ủy ban cách mạng không cử người đi bắt mấy người này, bọn họ cũng thử đi buôn bán, hôm nay tìm người mua vài thứ với giá rẻ đi bán, việc làm ăn cũng coi như không tệ lắm.
Nhưng trong lúc đang bán hàng trên phố thì lại gặp được kẻ thù lúc trước, kết quả đối phương lại ăn nói lỗ mãng trào phúng sỉ nhục bọn họ, hai anh em còn trẻ nóng tính không nhịn được nhào lên đanh nhau với bọn họ.
Hai anh em bị thương nhẹ, bên kia cũng chẳng khá hơn là bao, lúc này cũng đang ở trong bệnh viện này chữa thương.
Đối phương cũng đã gọi cha mẹ đến, Tiền Mộng Bình vốn dĩ chính là một người đanh đá, mắng chửi với bọn họ cũng chẳng hề kém cạnh chút nào, xô đẩy mắng chửi một lượt, cuối cùng đòi mấy người này được một trăm đồng coi như là tiền thuốc.