Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 947

Cập nhật lúc: 2024-11-26 07:09:21
Lượt xem: 20

Ăn xong bữa lẩu này, hai cha con nhà họ Thôi đều vô cùng thỏa mãn, Thôi Tư Vi ăn đến mức mồ hôi đổ ra đầy đầu, nhưng miệng lại chưa từng dừng lại, uống hết ba bình nước có gas.

Lúc ra khỏi tiệm ăn thì đã hai giờ chiều, Cung Linh Lung lập tức lái xe đưa bọn họ đến khách sạn Kinh Hoa, có ông Tạ gọi điện thoại báo trước, lần này làm thủ tục rất nhanh, chỉ mất ba phút đã giải quyết xong, thái độ của nhân viên công tác cũng cực kỳ nhiệt tình, đưa bọn họ đến tận phòng.

Bên phía khách sạn cũng đã sắp xếp sẵn cho việc phỏng vấn vào chiều nay, Thôi Trí Viễn mặc áo vest đến tham dự, Cung Linh Lung và Thôi Tư Vi cũng đi theo xem, nhưng hai người lại không xuất hiện trước màn ảnh.

Lần phỏng vấn này vô cùng chính thức và nghiêm tục, thời gian gần hai mươi phút, sau khi kết thúc còn chụp một tấm hình để đăng báo nữa.

Lúc đi ra ngoài Thôi Trí Viễn vẫn cứ mỉm cười, nhìn về phía hai đứa con, cười hỏi: “Lúc nãy cha biểu hiện như thế nào?”

“Tốt lắm.”

Đây là lần đầu tiên Thôi Tư Vi nhìn thấy ông ấy được phỏng vấn, từ nãy đến giờ vẫn luôn cười toe toét.

Con trai khen ngợi, Thôi Trí Viễn lại cười càng tươi hơn, lại nhìn về phía con gái, có chút chờ mong sự đánh giá của cô.

“Rất ra dáng người tốt.”

Cung Linh Lung đánh giá nhiều hơn vài chữ.

Thôi Trí Viễn hơi ngẩn ra, ngược lại còn bật cười nói: “Cha coi như Linh Lung đang khen cha.”

Sau khi chuyện này kết thúc, Cung Linh Lung cũng chuẩn bị đi về, lúc đi còn bổ sung một câu: “Cha chồng của tôi gọi điện thoại cho tôi, hai người đã hẹn sẽ gặp nhau vào chủ nhật, vậy sáng chủ nhật ông đến nhà tôi ăn cơm đi, ông gọi luôn ba mẹ con nhà cô út đến nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-947.html.]

“Được rồi, cha sẽ đến đúng giờ.” Thôi Trí Viễn vốn dĩ muốn sắp xếp thời gian đi thăm hỏi bọn họ.

Sau khi rời khỏi khách sạn Kinh Hoa, Cung Linh Lung cũng không đi về nhà mà đi thẳng đến quảng trường nhỏ mà chồng con cô thường hay bày quán bán hàng, thấy bọn họ quả nhiên đã dựng sạp hàng buôn bán rồi, trước mấy sạp hàng đó chen đầy người, cô vội vàng đậu xe lại rồi chạy đến giúp đỡ.

Hôm nay bốn cha con bọn họ cùng với Tống Thao, Thôi Văn Đống đề bán đồng hồ điện tử, đèn bàn, đồng hồ báo thức vân vân, có rất nhiều người đến mua hàng. Còn có một ít người có ý đồ xấu xa, thấy ba người bọn họ còn nhỏ nên định mượn gió bẻ măng, lúc nãy còn đến đây kiếm chuyện, bị Lục Tĩnh Xuyên lôi ra dạy dỗ cho một trận.

“Chị dâu, chị đến đúng lúc lắm, chị mau đi nhập hàng thêm giúp bọn em đi, lại thêm hai trăm cái đồng hồ điện tử, một trăm cái đèn bàn, lại thêm một thùng đồng hồ báo thức nữa.”

Mấy người Tống Thao sắp bán hết hàng rồi, nhưng lại không có thời gian rảnh chạy đến kho hàng nhập hàng, bên phía Thôi Văn Đống cũng không còn lại bao nhiêu hàng, lúc trước anh ta nhập hàng hai nghìn, hiện tại bán cũng sắp hết.

Lúc này anh ta cũng giơ tay lên nói: “Mang cho tôi một ít nữa, lát nữa tôi sẽ thanh toán tiền hàng cho cô sau.”

Cung Linh Lung gật đầu, lập tức lái xe chạy đến kho hàng, lúc trước cô đã vận chuyển một đống hàng hóa đến, thật ra trong không gian còn có không ít hàng tích trữ, nhưng mà phải bán xong hết mấy thứ trong kho hàng rồi mới có thể nhập hàng vào tiếp được.

Có xe chở hàng hóa đến rất tiện, lại không đến nửa tiếng đồng hồ sau, Cung Linh Lung liên tục đi nhập hàng cho bọn họ, còn mang theo hai mươi cái đồng hồ đến.

Cô giao đồng hồ cho Lục Tĩnh Xuyên bán, Cung Linh Lung cầm loa rao hàng: “Đồng hồ cơ học thép không gỉ hiệu Hải Thành, kiểu nam kiểu nữ đều có đủ, không cần phiếu đồng hồ, một trăm bốn mươi lăm đồng một cái, số lượng có hạn, ai muốn mua thì nhanh chân chạy đến xem hàng.”

Đồng hồ rất đắt, không có bao nhiêu người mua nỗi, nhưng cũng có người chạy đến xem hàng hóa, bọn họ lại còn không cần phiếu, có không ít người muốn mua.

Bán đến tối mới dọn dẹp sạp hàng, bán được mười hai cái đồng hồ, mấy thứ khác còn thừa không được bao nhiêu, đồng hồ điện tử là không còn cái nào, mọi người kiểm kê số lượng, Thôi Văn Đống thanh toán tiền hàng cho bọn họ, mọi người lập tức dọn dẹp hàng hóa đi về nhà mình.

Chờ đến khi bọn họ về đến nhà, Hàn Tế cũng đã tan ca về nhà rồi, đang tắm cho con trai, nhìn thấy bọn họ lập tức hỏi: “Hôm nay mấy đứa bán cái gì mà một đống người bu quanh sạp hàng vậy?”

Loading...