Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 127
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:56:23
Lượt xem: 2
Vậy nên, trong thời đại thập niên bảy mươi này, vóc dáng mập mạp, đẫy đà như cô chứng tỏ cuộc sống của cô khá ổn định.
Thời gian trôi qua, đã hơn một tiếng đồng hồ. Cố Nguyệt Hoài ngồi tê cả chân mà vẫn chưa bán được đôi giày nào, bèn nghĩ thầm: "Xem ra hôm nay không gặp được người có duyên rồi, chi bằng thử vận may ở chợ đen xem sao, không chừng có thể bán được cả giày, ớt và vàng nữa thì sao?"
Cô tự cười thầm với suy nghĩ viển vông của mình, thì bỗng nhiên từ xa, một cô gái có vóc dáng không kém cô là bao, chạy từ đầu đường đến, thẳng hướng về Cung Tiêu Xã.
Cố Nguyệt Hoài bất ngờ, đôi mắt trợn trừng lên, rồi không chút do dự xông lên chặn ngang đường cô gái.
"Chuyện gì vậy?" Cô gái có vẻ không vui, thấy có người chặn đường liền xụ mặt, phần thịt mỡ trên mặt run lên trông chẳng khác gì một tên đồ tể nhăm nhe.
Cố Nguyệt Hoài bỗng thấy hơi bất lực, hẳn trong mắt người ngoài, cô cũng chẳng khác gì vậy nhỉ?
Nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của Cố Nguyệt Hoài, biểu cảm của cô gái kia bất ngờ dịu lại, thậm chí còn có chút đồng tình. Có vẻ cô nàng này cũng không ít lần bị châm chọc, khinh thường vì cân nặng và vóc dáng của mình.
Cô gái hạ giọng, hỏi:
"Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Cố Nguyệt Hoài ho nhẹ một tiếng, chỉ tay về phía một góc vắng vẻ, nói:
"Chúng ta qua đó nói chuyện được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/127.html.]
Cô gái hơi ngần ngại, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, chẳng lẽ là bọn bắt cóc?
Nhưng nhìn thấy vóc dáng quen thuộc của Cố Nguyệt Hoài, cô gái không từ chối, gật đầu đi theo cô.
Khi đến nơi, Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn quanh, rồi khẽ mở nắp rổ, để lộ một đôi giày thể thao dạng lưới màu trắng nằm gọn phía trên. Trên đôi giày là những hình hoa đăng tiêu đang nở rộ, cành hoa phủ kín những đóa hoa đỏ rực, diễm lệ và đẹp đến mê người.
Cô gái bất giác hét nhỏ:
Nga
"Đẹp quá, đây là kiểu giày mới của Cung Tiêu Xã sao?"
Trái tim Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhõm, cô biết vụ mua bán này đã thành công một nửa rồi.
Tuy vóc dáng của cô gái kia cũng hơi vượt mức, nhưng cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh quân đội trông khá mới, khuôn mặt sáng sủa, và nói giọng phổ thông chuẩn mực, khiến Cố Nguyệt Hoài nhận ra ngay rằng gia đình cô ta không hề nghèo khó.
Cố Nguyệt Hoài đáp:
"Không phải, đôi giày này là tôi tự vẽ."
Cố Nguyệt Hoài cười khổ một tiếng, tiếp tục:
"Cha tôi thương tôi lắm, luôn mong tôi được mặc những bộ quần áo giống mấy cô gái trên trấn. Nhưng cô nhìn tôi xem, làm sao xứng đáng với chúng chứ? Thế nên tôi mới muốn tìm cách bán lại cho người khác, lấy chút tiền để trả cho cha."