Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 69
Cập nhật lúc: 2024-11-23 14:19:19
Lượt xem: 3
Khi cải cách bắt đầu, anh cả và hai cô vì thấy mình không phải con ruột mà đã khóc lóc, kể lể rằng khi còn nhỏ sống trong nhà địa chủ, dù có danh nghĩa là thiếu gia, tiểu thư nhưng thực tế lại phải chịu sự bóc lột, cuộc sống không khác gì người hầu. Ba người cho rằng mình là kẻ bị hại, thậm chí lãnh đạo địa phương còn đồng cảm và cấp cho họ một công việc trên thành phố.
Còn cha cô, vì là con trai của địa chủ, nên đương nhiên phải ở lại nông thôn để lao động. Mặc dù anh cả và hai cô có lòng lang dạ sói, nhưng dù sao cũng đã lớn lên cùng nhau, năm tháng qua vẫn giữ liên lạc. Khi trước xây nhà, nhà họ không còn nhiều tiền, vì vậy mới phải mở miệng vay mượn từ họ.
Cô cả thì có số khá tốt, lấy được chồng làm quan lớn, hiện đang công tác ở Ủy ban Cách Mạng huyện. Bà ấy luôn coi quãng thời gian làm tiểu thư nhà địa chủ là một sự hổ thẹn. Không chỉ với cha cô Cố Chí Phượng, mà đến cả bác cả và cô hai bà ấy cũng luôn tỏ ra lạnh nhạt và không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào, nên đương nhiên họ sẽ không vay tiền của cô cả.
Cố Đình Hoài khổ sở cười: "Bé à, con…"
Nga
Cố Nguyệt Hoài liếc quanh một lượt trong nhà, giả vờ tính toán: "Nợ bao nhiêu tiền? Một trăm đồng? Lãi suất ít hay nhiều? Hai mươi? Hay ba mươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/69.html.]
Cô tất nhiên đã biết số tiền đó là bao nhiêu.
Lúc trước khi xây nhà, họ đã tiêu khoảng hai trăm đồng. Một phần là tiền kiếm được từ chợ đen, phần còn lại là vay từ cô cả và hai cô, mỗi người năm mươi đồng, nhưng lãi suất mỗi năm lại là năm đồng, thật sự là vay nặng lãi!
Bao nhiêu năm trôi qua, vì cô không biết cách cố gắng, nợ nần không chỉ không trả hết mà còn ngày càng chồng chất. Nếu cô không nhầm, thì năm nay số tiền đã lên tới một trăm bốn mươi đồng. Trong khi đó, công nhân bình thường có mức lương chỉ khoảng mười đến hai mươi đồng mỗi tháng. Con số này thực sự như ngọn núi đè lên gia đình họ Cố.
Cuộc sống của cô cả và cô hai từ nhỏ đã sung sướng hơn rất nhiều người, thậm chí còn hơn cả những gia đình làm nông bình thường, nhưng họ lại không hề biết ơn. Câu "người không vì mình, trời tru đất diệt" quả thực là chính xác. Tai vạ đến, từng người bay cũng là nhân chi thường tình.
Tính cách của hai người tuy không ác độc, nhưng lòng tham thì không thể che giấu. Chắc cũng chỉ khoảng một tháng nữa họ sẽ đến đòi nợ.
Hai đứa con gái của cô cả muốn xuốn nông thôn cắm đội. Họ chuẩn bị tổ chức một tiệc chia tay tại tiệm cơm quốc doanh, mời bác cả và cô hai đến.