Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-01-01 19:07:24
Lượt xem: 133
Thôn dân, thanh niên tri thức bên này Trình Ninh cũng đã phân công sắp xếp vị trí xong. Bản thiết kế cũng đã làm xong bản thảo, Hàn Đông Nguyên còn định tới công xã gọi điện thoại tới Bắc Thành, hẹn thầy dạy thợ mộc Diêu tới.
Trước khi xuống nông thôn Hàn Đông Nguyên từng làm việc tại Tập đoàn công trình xây dựng Bắc Thành - nơi phối hợp lắp đặt đồ nội thất với nhà máy đồ nội thất trực thuộc. Vị thầy dạy thợ mộc họ Diêu này đã từng làm trong nhà máy đồ nội thất, nhờ khi đó mà hai người chính thức có quen biết.
Chờ Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, giao công việc lại cho Trình Ninh, đơn vị cảm thấy trước đây anh làm công việc mà Trình Ninh sẽ không làm được, vừa lúc nhà máy đồ gia dụng có một vị trí thì lập tức sắp xếp cho Trình Ninh qua.
Cho nên thầy Diệu này Trình Ninh cũng biết.
Trình Ninh nghe nói Hàn Đông Nguyên muốn đến công xã gọi điện thoại cho thầy Diêu thì tâm trạng có chút xao động.
Cô nói: “Anh Đông Nguyên, lần trước không phải lúc anh đang nói chuyện với thanh niên tri thức trong hội nghị có nói, để em theo thầy Diêu huấn luyện công nhân. Nhưng giờ có chuyện gì sao? Thời gian của anh rất quý giá, không bằng để em đến công xã gọi điện thoại cho thầy Diêu cũng được.”
Hàn Đông Nguyên nhìn cô.
Cô đang cười rất... Ân cần.
Bình thường cô cười nói với anh chuyện gì thì lúc đó, thông thường đều là có mong muốn muốn anh thực hiền.
“Muốn gọi điện về nhà không?"
Hàn Đông Nguyên nhìn cô. Khuôn mặt tươi cười... Dường như so với lúc nãy cô vừa cười còn cười tươi sáng hơn một chút.
Thật ra cô cũng mới vừa tới chưa được vài ngày, nhưng với anh mà nói, lại giống như cô đã có một đoạn thời gian rất lâu ở đây rồi vậy.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô anh đã rất sốc.
Cô nói lo lắng cho anh nên mới tới đây.
Lúc đó anh nghĩ là bởi vì cô quá ngu ngốc nên mới cảm thấy áy náy.
Thế nhưng bộ dáng như thể chỉ có gió thổi mạnh một cái đã lập tức ngã kia của cô thì sợ là qua không được vài ngày sẽ chịu không nổi.
Vẫn muốn anh đến dọn dẹp cục diện rối rắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-112.html.]
Kết quả cũng không có ai đến cả.
Hàn Đông Nguyên cúi đầu tiếp tục làm việc, nói: "Muốn đi thì đi đi."
“Không phải là muốn gọi điện thoại về nhà sao?"
“Cái kia..."
Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu nhìn cô.
“Đạt được mong muốn vậy mà còn không đi sao?"
“Cô muốn nói cái gì?"
Trình Ninh hít một hơi, lại nở nụ cười, nói: "Anh Đông Nguyên, thật ra còn có một việc"
Hàn Đông Nguyên nhìn cô không lên tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh nghiêm mặt nói: "Là thế này, em nghĩ, chờ chúng ta làm nhà máy thì chắc chắn cũng cần một cái nhà xưởng, cũng không thể cứ để cái xưởng gỗ trở thành nhà xưởng của nhà máy được. Nhà xưởng của nhà máy cần chất vài kiện tranh vẽ, chờ đến lúc nhà máy của chúng ta thật sự bắt đầu đưa vào sản xuất, căn bản là không có khả năng dùng chung xưởng nữa. Hơn nữa cho tới nay nơi đó còn đều là có các thôn dân dùng chung, cũng không thể nói, chúng ta muốn ở nơi đó mở nhà máy nên mới không cho những thôn dân khác tới nơi đó làm việc, vậy lúc bọn họ muốn chẻ củi thì đi đâu để làm đây?"
"Cho nên em đã nghĩ, lúc này mời thầy Diêu lại đây thì không bằng tiện thể cũng mời luôn một kiến trúc sư lại đây, giúp chúng ta nhìn xem để chọn địa phương thích hợp để xây một cái nhà xưởng, tiện thể cũng làm một bản thống kê dự toán, mặt khác anh không phải nói chờ nhà xưởng đạt hiệu quả tốt sẽ cho đại đội xây một cái trường tiểu học sao?"
Việc này Hàn Đông Nguyên đương nhiên đã suy nghĩ qua.
Đây là ngay sau đó nhất định phải giải quyết chuyện này.
Thế nhưng ban đầu anh nghĩ. Đúng là dựng một cái sân bên cạnh xưởng gỗ, xây mấy gian phòng cũng được.
Việc này cũng không khó, có thể kêu các thôn dân hỗ trợ xây, nhiều người tới thì chưa đến một tháng cũng đã hoàn thành.
Anh cũng không muốn gọi kỹ sư xây dựng đến đó.
“Không cần đâu."