Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-01-01 19:07:29
Lượt xem: 125
Liêu Thịnh lại xua tay, nói: “Cậu ấy sợ trong núi có kẻ thấy sắc nảy lòng tham, cướp em về chốn rừng sâu núi thẳm làm vợ."
Trình Ninh: “…”
Sắc mặt cô cứng đờ, thiếu chút nữa đã sặc nước miếng, lập tức tức giận nói: "Đầu óc anh ấy có vấn đề hay sao!"
Cô ngồi xe bò của chú Hai Khánh đi, chứ đâu phải một mình đi đường núi.
“Không, người có vấn đề là Chu Tiên Khai”.
Liêu Thịnh lúc này ngồi trên xe thở hổn hển mấy hơi thở đã muốn hoãn lại đây, vui vẻ ra mặt nói: “Nhưng mà cũng phải cảm ơn cậu ta, em gái Ninh Ninh à, lát nữa em gọi điện thoại về nhà, nhờ người nhà em gọi mẹ anh một chút, anh cũng nói vài câu với mẹ anh, không thì bà ấy cứ viết thư cằn nhằn mãi, anh phải chính miệng nói cho bà ấy, anh sống rất tốt."
Trình Ninh vẫn chưa nhảy số kịp.
Cô nói muốn gọi điện thoại về nhà khi nào?
Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.
Đúng rồi nhỉ, có thể thuận tiện gọi một cú điện thoại về nhà, cô và bà nội Hàn không biết phải lo cho mình đến thế nào.
Liêu Thịnh lại hỏi cô : "Em gái Ninh Ninh, em có mang tiền không? Anh vừa mới đánh răng xong, còn chưa ăn sáng nữa, đã bị Đông Nguyên đá đến đây rồi, trên người không có đồng nào luôn"
Trình Ninh lúc này đã nhận ra việc Liêu Thịnh đuổi theo có thể không có quan hệ gì với Hàn Đông Nguyên cả.
Hẳn là do Liêu Thịnh muốn gọi điện thoại về nhà nên mới khích Hàn Đông Nguyên sai anh ấy chạy tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-115.html.]
Thật sự là có chút ngây thơ.
Nhưng mà nhớ tới kiếp trước anh ấy đã c.h.ế.t trong tràng lũ bất ngờ kia, từ lúc xuống nông thôn đến trước khi c.h.ế.t đừng nói tới chuyện gặp lại ba mẹ anh ấy một lần, sợ là ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, trong lòng Trình Ninh lập tức cảm thấy chua xót.
Cô lấy ra một cái bánh rán hành từ trong cái giỏ mang theo bên người, đưa cho anh ấy, nói: "Anh còn chưa ăn sáng nữa, muốn đến công xã cũng phải mấy giờ nữa, ăn tạm cái này trước đi"
Liêu Thịnh nhận bánh rán hành, vẫn còn nóng hầm hập.
Anh ấy cắn một ngụm, xốp mềm thơm nức, còn mang theo mùi thịt, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa anh ấy đã cắn phải đầu lưỡi.
"Em gái Ninh Ninh, cái bánh này do em tự làm hả? Nhưng mà tối qua đâu thấy em nấu cơm đâu"
Vân Mộng Hạ Vũ
Căn tin của đại đội không nỡ bỏ thịt vào bánh rán hành đâu.
Phòng bếp cũng chỉ có một cái, ở ngay cạnh ký túc xá của Liêu Thịnh, ai nấu cơm, làm gì, liếc mắt một cái là thấy ngay.
"Không, hai ngày này đang vội việc nhà máy, làm sao có thời giờ xếp hàng nhóm lửa nấu cơm. Cái này là tối qua em qua nhà thím Tư xin tí lửa làm đó, buổi sáng có lấy một ít cho anh Đông Nguyên, do anh cùng đến đây, nếu không chắc chắn anh Đông Nguyên sẽ chia cho các anh"
Nhóm thanh niên trí thức bình thường phần lớn đều ăn ở nhà ăn, rất ít dùng phòng bếp, củi lửa có sẵn cũng không có, mà cô vừa tới, vừa không mua dầu muối nước tương giấm chua, mà lại không có nguyên liệu gì, bây giờ quan hệ giữa cô và thím Tư thân thiết, mà người nhà thím ấy cũng đều rất thật thà chất phác, Trình Ninh liền mua bột mì trong căn tin, qua nhà bà ấy xin tí lửa, nói muốn nguyên liệu nào, dưa muối hành băm gì, cô bé nhà thím Tư có thể ngay lập tức tìm ra từ trong hầm hoặc hậu viện.
Ban đầu Trình Ninh định đưa phiếu đổi lương thực cho thím Tư.
Nhưng thím Tư lại xua tay, cười nói: "Cần gì tới phiếu đổi lương thực, chỉ mà mượn tí lửa thôi mà không phải sao? Không cần như vậy, có lần nào cháu đến tay không chưa? Cần gì khách sáo với thím như vậy"
Mỗi lần Trình Ninh qua đây không phải đem nước cho đứa nhỏ nhà bà ấy thì cũng là đem bánh bao không nhân cho bà nội Chu, làm cái gì cũng đều dành một phần cho nhà bà ấy.