Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:30:25
Lượt xem: 180

Nhịn thì càng chẳng đáng tin, bố mẹ anh em trai chẳng có ai nhịn cô ấy. Nhớ lại những gương mặt khó chịu và lạnh lùng kia, khiến cô ấy cảm thấy bực mình.

Nếu nói đến nhường nhịn, người cả nhà nhường nhịn chẳng lẽ không phải là Trình Ninh?

Họ quả thật cưng cô như cưng trứng, hứng như hứng hoa, từ bé đến giờ chẳng ai nói nặng lời.

Có cô bé nào được chiều chuộng như cô?

Thể nhưng kể cả khi cô đã ra ngoài, ai cũng vẫn thương yêu cô.

Cứ như người nhà họ Hàn của cô ấy đã hành hạ cô vậy.

Đúng là chẳng nói lý.

Cũng may tâm lý cô ấy vững vàng, chính là nói xong rồi thôi, nếu không chắc cũng bị tức chết.

Nói xong, cô ấy chẳng thèm nghe bà nội lẩm bẩm đã đi ra khỏi phòng bếp, nói: “Cháu đi giúp chị dâu"

Sau đó chuồn luôn.

Bà nội Hàn buồn rầu khi thấy cô ấy chẳng nghe lọt tai lời nào.

Bên kia, Trình Tố Nhã đã đưa Trình Ninh về phòng.

Trước kia Trình Ninh và Hàn Nhất Mai ở cùng một phòng, bây giờ có một tấm ván ngăn ở giữa tạo thành hai phòng.

Ban đầu Trình Ninh còn cho rằng, Hàn Nhất Mai sẽ gỡ tấm ván này rồi gói đồ của cô vứt sang một bên, dù sao trước kia Hàn Nhất Mai vẫn luôn ngứa mắt tấm ván này, cô ấy chê không gian quá nhỏ. Tuy nhiên khi về phòng cô lại thấy cách sắp xếp mọi thứ giống hệt lúc ban đầu.

Cô cũng biết chị hai này khá cay nghiệt, khi còn nhỏ cô còn tức giận tủi thân, thế nhưng bây giờ không còn để ý như xưa.

Trình Ninh nói là không mệt, tuy nhiên đi hai ngày đường sao có thể không mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-156.html.]

Cô nằm xuống nói chuyện với Trình Tố Nhã nhưng chưa nói được mấy câu đã ngủ mất.

Trình Tố Nhã sờ mặt cháu gái, quả thật vừa đau lòng vừa vui mừng.

Sáng sớm hôm sau Liêu Thịnh đến.

Sau khi chào hỏi mỗi người ở nhà họ Hàn, anh ấy mang theo hai bộ quần áo và hai bộ bát đũa rồi ra ngoài cùng Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh.

Trên đường, Liêu Thịnh nói: “Em gái Ninh Ninh, em suy nghĩ thật chu đáo, dù bất kể công nhân nào, nếu muốn cho người nhà hay bất cứ ai, dùng sản phẩm của chúng ta thì đều phải mua với giá dành cho người thân, nếu không họ sẽ gặp rắc rối lớn. Hôm qua, chị hai của anh vừa thấy đã muốn mang một bộ về nhà chồng, anh lập tức nói đây là thứ của xưởng trưởng để anh mang về nhà, ứng trước vào tiền lương. Chị hai anh nghe xong thì mắng to, bảo anh mới về nông thôn mấy hôm mà đã keo kiệt, uổng công lúc trước chuẩn bị về nông thôn, chị ấy còn cho anh mười lăm đồng tiền."

“Cô ấy đúng là không biết xấu hổ, sao anh phải về nông thôn? Công việc kia, ít nhất người khác cũng có khoảng một nghìn đồng? Còn anh thì có gì?"

Trình Ninh bật cười.

Sau đó nghiêm túc giải thích: “Nhất định phải thiết lập quy định này ngay lúc mới bắt đầu thành lập nhà máy, nếu không kể cả công nhân hay người dân trong thôn đều muốn lấy một bộ mang về, sau này còn cả bảy cô tám dì nữa thì nhà máy của chúng ta cũng khỏi làm ăn gì. Lập quy định này, không chỉ tốt cho nhà máy, mà còn tốt cho mọi người."

Khi cô ra quy định này, ban đầu thật ra có vài công nhân và người trong thôn cảm thấy khó chịu.

Vì họ nghĩ, sản phẩm do nhà máy của mình sản xuất mà chẳng được lấy bộ nào, đúng là không có tình người, nên họ không vui. Khi Hàn Đông Nguyên nói sẽ áp dụng quy định này, cuối cùng chẳng ai nói gì nữa người.

Nhưng thật ra, họ sẽ nhanh chóng nhận ra chỗ tốt của quy định này.

Mấy người nói chuyện mãi cho đến khi đến xưởng nội thất.

Họ cầm thư giới thiệu của công xã.

Thật ra chẳng cần thư giới thiệu, Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh vừa đến cửa phòng thu nhận, đã thấy ông Diệp cười tủm tìm đi ra khỏi phòng thu nhận.

“Ấy, kỹ sư Hàn, nửa năm không gặp." Ông Diệp chào Hàn Đông Nguyên.

Sau đó ông ấy lại chào Trình Ninh: “Tiểu Trình đấy à, chẳng phải cháu xuống nông thôn rồi sao? Lần này về thăm người nhà nên cố ý đến thăm cấp trên, hay bị gọi về?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Loading...