Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:30:54
Lượt xem: 142

Sáng nay, Lưu Thịnh vừa về nhà liền lấy hai hộp dụng cụ nấu ăn và đồ ăn còn lại trong nhà rồi buộc chúng vào yên xe đạp. Anh ấy đạp như bay đến xưởng nội thất để đưa cho chủ nhiệm Trần.

Chủ nhiệm mời anh ấy ăn trưa nhưng anh ấy không ăn, dẫm mạnh lên bàn đạp, chào hỏi ông Diệp rồi phóng nhanh về nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về nhà vừa kịp giờ cơm, mới vào cửa đã ngửi được mùi đồ ăn thơm nức mũi.

Thầy Liêu là thợ nguội cấp sáu, thím Liêu làm việc tại căn tin. Ba đứa con nhà họ Liêu, anh cả Liêu cũng là thợ nguội cấp ba của xưởng máy móc, vợ anh cả Liêu và cô hai nhà họ Liêu cùng làm việc tại xưởng dệt, cô hai nhà họ Liêu cũng đã kết hôn, cả gia đình toàn là công nhân viên chức nên điều kiện sống coi như ổn định.

Liêu Thịnh trở về, hôm nay thím Liêu cố ý gói thịt kho tàu từ căn tin về.

Mới đầu cũng không biết anh ấy có về ăn cơm trưa không nên không hâm nóng, còn đặt trong tủ.

Thấy anh ấy chạy về nhà ăn cơm trưa thì vội vàng bưng bát thịt kho tàu trong tủ ra hâm nóng rồi múc ra đặt lên bàn.

Cô hai nhà họ Liêu tuy rằng đã kết hôn, nhưng vì xưởng dệt cách nhà mẹ đẻ gần, hơn nữa đồ ăn nhà mẹ đẻ chất lượng hơn nhà chồng nhiều, nên trưa nào cô ta cũng về nhà mẹ đẻ ăn cơm. Bây giờ nhìn thấy mẹ mình gói thịt kho tàu về giấu trong tủ bát, chờ em ba về tới nhà mới bưng ra thì cũng hơi bất mãn, nói: “Mẹ thiên vị quá rồi đó, tháng nào con cũng giao tiền ga tiền đồ ăn, mà một chén thịt kho tàu mẹ cũng giấu con, em ba về nhà mới bằng lòng bung ra."

Vừa nói vừa thò đũa kẹp một miếng lên ăn, nước sốt đẫm vị thịt, ngon đến mức ước gì được ngấu nghiến hết sạch nhưng lại không nỡ.

Cho dù mẹ mình làm việc tại căn tin thì cũng không dễ gì mà ăn được thịt kho tàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-174.html.]

Bình thường nhiều nhất là múc được tí nước canh, nấu được một nồi miến.

Tuy rằng chỉ vậy thôi cũng là ngon hết sẩy.

Thím Liêu trừng mắt nhìn cô ta một cái, tức giận nói: "Tiền ga tiền ăn? 5 đồng một tháng mà mày cũng không biết xấu hổ đem ra khoe. Mày có biết đến tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước mua một dĩa thịt kho tàu này tốn bao nhiêu không? Em trai mày xuống nông thôn, một năm hiếm lắm mới về một lần, chuyến này được về, mẹ bưng thịt kho tàu cho nó ăn mày cũng nói mẹ bất công, bình thường bộ mày bê đi ít đồ trong nhà lắm hả? Còn nữa, mày nghĩ đi cũng phải nghĩ lại chứ, tại sao em mày phải xuống nông thôn?"

Nói tới đây thím Liêu lại tức.

Cô hai nhà họ Liêu nghe mẹ mình lỗi chuyện này ra thì thái độ lập tức mềm nhũn, kẹp một miếng thịt kho tàu cho Liêu Thịnh, nói: "Thịnh Tử, chị hai đùa với em thôi, em ăn đi. Đúng rồi, hơn nửa năm rồi em gặp cháu ngoại trai của em đó. Bây giờ nó biết đi rồi, còn bập bẹ được mấy từ nữa, ngày mai chị bế nó sang đây chơi với em"

Liêu Thịnh và hai miếng cơm với nước thịt, nói: “Được ạ, chuyến này về gấp, mấy ngày nữa em làm ngựa gỗ cho nó"

Thật ra không phải là về gấp mà do anh ấy quên mất.

Cô hai nhà họ Liêu nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói: “Uầy, đúng đó, bây giờ tụi em mở xưởng sản xuất sản phẩm từ tre và gỗ, ngoài ngựa gỗ, em có thể làm thêm vài món khác cho nó, chén nhỏ thìa nhỏ nó có hết rồi. Nó cũng lớn rồi, em hãy làm cho nó cái xe nhỏ làm bằng gỗ, giường nữa... Lát nữa chị liệt kê danh sách ra cho em."

"À, đúng rồi, bộ dụng cụ nấu ăn hôm qua em cầm về đâu? Em nói xưởng có quy định nên chị không cần nhiều như vậy, em đưa chị bộ dụng cụ ăn dành cho trẻ em kia đi, cho cháu ngoại trai của em"

Hôm qua cô ta tìm Liêu Thịnh đòi bộ lớn, kết quả Liêu Thịnh nói không có, nếu muốn một bộ thì lấy giá quen biết là 9 đồng 8, cô ta tức đến sắp ngất.

Loading...