Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:34:16
Lượt xem: 146
Anh cảm thấy ban nãy mình đã rất nương tay rồi!
Cách anh đối xử với Liêu Thịnh và những người khác, đối với bọn họ, anh có cần nhẹ nhàng như vậy không.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu Liêu Thịnh dám thò đầu sang đây, anh đã sớm cho cậu ta một cái tát rồi! Anh kiên nhẫn quan sát cô.
Sau khi cô bỏ tay ra khỏi trán, anh liền nhìn thấy...
Mẹ nó, cái trán cô vậy mà lại thật sự đỏ lên rồi...đây, đây thực sự là được làm từ đậu phụ sao?
Anh cảm thấy có chút không tự nhiên.
Sau đó liền đặt cuốn sách xuống, đứng dậy hỏi: “Rốt cuộc cô có muốn ra ngoài không?"
Trình Ninh nghi hoặc nhìn anh.
Cô vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, Trình Tổ Nhã dắt theo Liêu Thịnh cùng một chàng trai trẻ khác bước vào.
Trình Tố Nhã mỉm cười với Hàn Đông Nguyên và nói: “Vừa rồi dì mới gặp được hai đứa nó ngoài cửa, chắc là đến để tìm con nên dì liền gọi cả hai vào.”
Hàn Đông Nguyên nhìn hai người bọn họ.
Liêu Thịnh liền gãi gãi đầu.
Anh ấy đúng là đến để gặp Hàn Đông Nguyên, vốn dĩ không muốn vào mà muốn xúi giục Nhị Cường bên cạnh đi vào gọi Hàn Đông Nguyên ra ngoài, ai ngờ lại bị Trình Tố Nhã bắt gặp, lần này có muốn trốn cũng trốn không được.
“Anh à, mấy ngày nữa Đại Chí sẽ kết hôn, nghe nói mấy người chúng ta đã quay lại, nhưng đến mấy ngày nữa chắc sẽ đi tiếp nên muốn mời chúng ta đến nhà anh ấy ăn một bữa cơm.”
Đại Chí họ Tôn, là bạn cùng lớp thời cấp ba của bọn họ, ngày trước cũng thường hay chơi cùng nhau.
Hàn Đông Nguyên nhìn sang Trình Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-194.html.]
Ban nãy anh vừa nói sẽ đưa cô đi mua sắm.
Trình Tố Nhã ở bên kia đã cười nói: “Kết hôn là chuyện lớn, con không dễ gì mới có thể trở về, nên sang bên đó ăn một bữa cơm đi. Ninh Ninh, chiều nay cô đã xin nghỉ phép, dẫn con đi cửa hàng bách hóa dạo xem có thứ gì cần mua hay không"
Hàn Đông Nguyên: .....
Nhiệm vụ khi đến Bắc Thành về cơ bản đã hoàn thành.
Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại Bắc Thành nữa.
Hai người đã đặt vé xe lửa vào buổi sáng ngày thứ tư.
Về phần Liêu Thịnh, ở Bắc Thành vẫn còn rất nhiều việc cần theo dõi, bao gồm nhận hàng, giao hàng, thu tiền hàng, dịch vụ chăm sóc khách hàng... nên Hàn Đông Nguyên tạm thời để anh ấy ở lại Bắc Thành, chỉ đưa Trình Ninh về đại đội.
Bà nội Hàn rất luyến tiếc.
Tối hôm đó, bà nắm lấy tay của Trình Ninh nói với Hàn Đông Nguyên: “Nguyên Tử, Ninh Ninh là con gái, nếu như Thịnh Tử nhà họ Liêu có thể ở lại thành phố làm việc, sao lại không để Ninh Ninh ở lại thêm mấy ngày nữa? Cùng Liêu Thịnh về sau cũng được mà?"
“Không được"
Hàn Đông Nguyên lời ít mà ý nhiều.
Trình Ninh lườm anh một cái, sau đó lại giải thích với bà nội Hàn: “Bà ơi, anh Liêu Thịnh đang làm nhiệm vụ của mình, những việc đó vốn dĩ là việc anh ấy phải làm, còn có vận chuyển hàng, giao hàng gì đó, những việc đó cháu cũng không làm được đúng không ạ? Chức vụ của cháu trong nhà máy là chủ nhiệm văn phòng, công xưởng của chúng cháu mới bắt đầu hoạt động, không có đủ nhân viên. Với tư cách là chủ nhiệm văn phòng, cháu phải đảm nhiệm các công việc hành chính, tài vụ, tuyên truyền, còn có thiết kế sản phẩm, hơn nữa công xưởng hiện tại đang xây thêm phòng, cháu cũng cần phải theo dõi, có nhiều việc cần phải làm lắm ạ."
“Bà ơi, cháu nói bà nghe, trong công xưởng của chúng cháu, anh Liêu Thịnh đi vắng một tháng cũng không sao, nhưng nếu cháu đi vắng một tuần, nhà máy không biết sẽ rối loạn đến thế nào nữa."
Trình Ninh đương nhiên là cố ý nói như vậy.
Mọi chuyện đã được giải thích rồi, còn có lý do gì để giữ cô ở lại nữa.
Bà nội Hàn nghe cô nói xong, sự chú ý quả nhiên liền chuyển hướng, bà "ôi chao" một tiếng nói: “Ninh Ninh nhà chúng ta thực sự ngày càng lợi hại hơn rồi, đúng vậy, cháu còn phải quản lý toàn bộ tiền bạc của công xưởng nha. Có điều tài chính, tài vụ...gì gì đó, cháu đảm đương nhiều việc như vậy nhưng cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé.”