Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-01-03 23:13:55
Lượt xem: 107
Bởi vì trong đầu hiện lên tình cảnh lũ bất ngờ bùng nổ, làm đầu óc của cô có chút đau đớn.
Cô nói: “Anh ba, nếu không chúng ta liền cùng nhau về Bắc Thành đi"
Kỳ thật chuẩn bị càng nhiều, cô cũng càng ngày càng ý thức được, mặc kệ cô chuẩn bị nhiều hay ít, ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn.
Lũ bất ngờ nhất định trở về.
Cô như thế nào bảo đảm đến lúc đó anh sẽ không bị thương?
Nếu đến lúc đó bọn họ đứng ở chỗ này, ngoài cửa sổ lũ bất ngờ tàn sát bừa bãi, bọn họ nhìn thấy thôn dân quen thuộc giãy giụa ở trong hồng thủy, bọn họ sao có thể thờ ơ Chỉ cần anh ra cửa, cô liền không thể bảo đảm việc ngoài ý muốn sẽ không phát sinh.
Rời đi nơi này, về Bắc Thành, mới là cách tốt nhất.
“Anh ba, chúng ta cùng nhau về Bắc Thành đi"
Hàn Đông Nguyên nghe được những lời cô nói.
Chỉ cảm thấy tim “thình thịch”, như là một chữ một chữ nện vào trong lòng anh.
Sao cô lại nói tự nhiên như vậy?
Hàn Đông Nguyên nhìn cô.
Nhìn cằm cô để trên cánh tay, toái phát tán lạc, hàng mi dài rũ xuống, tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng anh lại có thể đoán được biểu tình lúc này của cô, chiếc mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi xinh đẹp, còn có hàng mi dài che khuất đôi mắt giống một tấm rèm, che đi đôi mắt như lưu ly của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sao cô lại có thể nói những lời này tự nhiên như vậy?
Em là vì anh tới.
Bởi vì không yên tâm về anh.
Anh không phải nói không đi công xã sao? Em cũng không đi.
Nếu không chúng ta cùng nhau về Bắc Thành đi?
Mắt to xinh đẹp, dùng một bộ đương nhiên, thuần túy đến không thể thuần túy hơn thần sắc cùng ngữ khí, lơ đãng kích thích người khác.
Chính mình lại hoàn toàn không để trong lòng.
Không phải như anh nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-256.html.]
Hàn Đông Nguyên rất rõ ràng lời nói của cô không phải như anh nghĩ.
Chỉ là lại rõ ràng, anh sẽ tâm phiền ý loạn.
“Không trở về."
Anh dựa vào ghế, đưa tay đùa nghịch chiếc bút máy trên bàn, rũ mắt, nói: “Em ở lại nơi này với tôi"
Giọng điệu có chút ác bá, ác bá đến tự nhiên.
Ban đầu Trình Ninh nghĩ đến những việc đó, trong lòng còn có chút bất ổn khó chịu, nghe anh đột nhiên nói một câu như vậy, lại nhìn bộ dạng kia của anh, tưởng khí thế nhưng không, trong lòng lại nổi lên từng đợt bủn rủn không thôi.
Cô trừng anh một hồi, sau đó duỗi tay cầm lấy cây bút máy trên bàn cô, mở nắp bút máy châm về phía anh, Hàn Đông Nguyên đưa tay ra, tay cô đã bị anh bắt trong tay.
Đầu tháng năm, khánh thành phòng ở, mọi người lục đục dọn vào nhà mới.
Viện thanh niên trí thức bên này phòng ở đầu tiên là không ra tới, nhưng rất nhiều ngày hôm sau lại chen đây.
Trừ gian phòng khu nhà tập thể của bọn người Lưu Lệ Na và Tưởng San San.
Gian phòng kia chia cho Tưởng San San và Lý Thắng làm hôn phòng.
Sau khi Lưu Lê Na và Thẩm Thanh dọn đi, Tưởng San San liền dọn dẹp phòng một chút, chờ Lý Thắng nghỉ trở về, lại đem bên trong tủ cái bàn lau dọn lần nữa đặt lên đồ gia dụng mà bọn họ kết hôn đặt mua riêng, lại trải lên nệm khăn trải giường vỏ chăn gối đầu bức màn mới, toàn bộ phòng không có một chút giấu vết gì của khu nhà tập thể ban đầu.
Thu thập một lúc sau phòng chỉ còn lại có hai người, Lý Thắng không cầm lòng nắm lấy tay Tưởng San San.
Tưởng San San giật mình, lúc này đây, không rút ra, mà là có chút thẹn thùng thấp đầu.
Một tuần nữa, chính là hôn lễ của bọn họ.
Hôn lễ định vào thứ bảy.
Trước một ngày chạng vạng Tưởng San San thu thập đồ vật, chuẩn bị đi Lý gia ăn cơm.
Mới vừa vừa mở cửa ra, lại không nghĩ rằng nhìn thấy mấy người không thể lường trước.
Cha cô ta, mẹ cô ta còn có em trai của cô ta Bên cạnh là Lý Thắng.
Là Lý Thắng dẫn bọn họ lại đây.
Mặt cô lập tức trầm xuống.