Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 271
Cập nhật lúc: 2025-01-03 23:14:20
Lượt xem: 105
Nhưng anh không thể nào nói cho cô biết mấy thứ đó.
Tuy nhiên, chỉ như vậy cũng đủ khiến Trình Ninh kinh ngạc.
Cô nhìn anh với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng, đều đã quên mất không đẩy anh nữa.
Anh tức khắc khẽ giọng nói với cô: “Em đang yên đang lành không ở trong thành, nhất định phải chạy đến nơi này theo tôi, còn mỗi ngày xuất hiện trước mặt tôi, em không biết bản thân thu hút người khác cỡ nào đúng không? Hiện giờ tình trạng này,em nói, nếu không làm đối tượng thì phải làm sao đây?"
Anh khẽ giọng nói chuyện, giọng điệu dịu dàng một cách xưa chưa từng có, thậm chí là tội nghiệp.
Có bao giờ anh từng như vậy?
Hai kiếp cô cũng chưa từng thấy anh như thế.
“Cuộc sống sau này của tôi cũng không có cách nào sống nổi nữa" Anh nói.
Lời này anh nói cũng không giả.
Trước kia cái lỗ hổng kia chưa mở ra thì thôi đi, anh còn có thể nhịn lại, giả vờ, hung dữ với cô hơn. Nhưng hiện giờ đã hôn người ta, còn có thể nhịn như thế nào, giả bộ ra sao? Chớ nói chi là hung dữ.
Trình Ninh: “..."
Trình Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Anh nói, nếu như không làm đối tượng, cuộc sống sau này của anh sẽ không cách nào sống nổi?
Anh đúng là, ném từng quả b.o.m ra nổ tung cô.
Sao cuộc sống lại không cách nào sống nổi chứ?
Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều hình ảnh ở kiếp trước.
Ngày tháng không bờ bến, bóng dáng một mình anh ở trong căn nhà to trống vắng kia..
Kiếp trước, anh chưa bao giờ có một đối tượng.
Cô đang ngẩn người thì bị kéo vào một lồng ngực, không đợi cô phản ứng bèn nghe thấy anh nói: “Em tin tôi, đời này tôi chưa từng đối xử tốt với người khác, ngày sau tôi tốt với em."
Anh là một tên khốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-271.html.]
Anh từng hết sức buồn phiền vì những ý nghĩ không thể tả đó của mình.
Nhưng trong giây phút này, sau khi anh được như ý nguyện, đúng, được như ý nguyện hôn cô, ôm lấy cô, đột nhiên khá nhiều cảm xúc của anh đã bình phục lại.
Trình Ninh bị anh ôm vào lòng, trong cơn hoảng hốt thì nghe thấy câu nói kia của anh.
Cô nghĩ cô nên đẩy anh ra, nhưng cô nghe thấy câu nói đó của anh, anh nói “Đời này tôi chưa từng đối xử tốt với người khác, ngày sau tôi tốt với em”, lời này đã mê hoặc cô, vì thật ra kiếp trước anh cũng không hề có tốt với ai, anh vẫn luôn lạnh như băng lẻ loi một mình.
Cô cảm nhận được lúc anh ôm cô toát lên vẻ cẩn thận từng li từng tí hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, thậm chí cảm nhận được cơ thể của anh hơi run rẩy, còn có tiếng thở hơi dồn dập lại kìm nén một cách rõ ràng.
“Anh ba"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô gọi một tiếng.
Bèn nghe thấy anh lại nói: “Ninh Ninh, em đồng ý với tôi chứ?”
Một hồi lâu sau, cũng có lẽ không phải thời gian rất dài, sau khi Trình Ninh hỗn loạn vẫn là đẩy anh ra.
Lần này cô không đuổi anh đi nữa, cô tự mình bò lên giường lò, kéo tấm chăn bọc mình lại, không hề đưa mắt nhìn anh, cúi đầu xuống y chang con đà điểu,, một hồi lâu mới nói: “Anh đừng tới đây, anh hãy để em bình tĩnh lại"
Hàn Đông Nguyên ngồi ngay bên cạnh giường lò nhìn cô.
Anh nói: “Được."
Trình Ninh muốn yên tĩnh một lát, nhưng vẫn bị anh nhìn đến nỗi có áp lực cực lớn, trái tim cũng tê dại, dứt khoát nhắm mắt lại.
Trong yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ truyền đến một loạt tiếng ếch kêu: “Ộp ộp ộp”, tháng năm rồi, ngay cả con ếch cũng đã ra đây.
Còn có tiếng chim sẻ hót trong núi rừng phía sau.
Trình Ninh nghe những âm thanh truyền đến từ vùng núi hoang này, trái tim của cô mới từ từ yên lặng hơn.
“Anh ba"
Cô hít sâu một hơi thở, mở mắt ra, ngồi dậy, khẽ gọi một tiếng.
“Ừm"
Anh vẫn ngồi tại chỗ cũ, nhưng hai tay chống đỡ giường lò, ánh mắt vẫn luôn tập trung trên người cô.
Trình Ninh gọi anh một tiếng, lại phát hiện cũng không biết nói gì cho phải.