Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-01-03 23:14:53
Lượt xem: 101
Tâm trạng Hàn Đông Nguyên tốt, không muốn so đo với anh ấy, nói: “Bảo cậu câm miệng"
“Bảo em câm miệng?"
Liêu Thịnh giận dữ hơn, mắng chửi: “Thế anh không có miệng hả! Em nói không một câu nào sai, em nói cho anh biết, với tính khí này của anh, cho dù có cô gái thích anh, ba ngày, trong vòng ba ngày tuyệt đối bị anh chọc giận đến mức c.h.ế.t già không qua lại với nhau! Xem đi, em gái Ninh Ninh..."
Anh ấy còn chưa nói xong lời này thì đã bị một tấm chăn trùm kín đầu, trực tiếp ném lên giường lò.
Sau đó Hàn Đông Nguyên nhảy lên, đi ra khỏi ký túc xá, định đi ra ngoài chạy mười vòng tám vòng.
Liêu Thịnh nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, mắng một câu: “Đồ tâm thần!"
Tuyệt đối là không biết đã chịu thiệt gì ở chỗ em gái Ninh Ninh!
Đáng đời!
Lại nói về bên Tương San San.
Tương San San nhận được đáp án từ Trình Ninh bèn đã rời khỏi.
Lý Thắng hỏi cô ta: “Điều tra ra chưa?"
“Triệu Chi.”
Thật ra trước khi điều tra thì trong lòng cô ta cũng đã thấp thoáng có đáp án, đi tới tìm Trình Ninh chẳng qua là xác nhận lại mà thôi.
Bỗng chốc Lý Thắng hơi cạn lời.
Triệu Chi này, đúng là...
Tuy anh ta ở bên công xã, nhưng vẫn biết rất rõ ràng mấy chuyện lớn xảy ra ở đại đội.
Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được đầu óc của thanh niên trí thức họ Triệu này.
Người đều đã rời đi, còn nhất định phải đắc tội hết từng người một, đây là tật xấu gì hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-274.html.]
Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng cô ta sửa lại bút tích, nói là Lưu Lệ Na viết thì người ta tin ư?
Không lẽ trên đời này chỉ có một mình cô ta là người thông minh?
Anh ta nói: “Đừng để trong lòng, bố mẹ em có thể đến đây cũng tốt, dù sao tốt hay xấu cũng là một kiểu viên mãn với hôn lễ của chúng ta.”
Tương San San nở nụ cười.
Gì mà viên mãn, là cô ngăn chặn lời của bọn họ trước, bằng không còn không biết sẽ gây tới mức nào đây.
Nhưng cho dù là chặn lại, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.
Cô ta nói: “Chờ anh quay về, nếu bọn họ tìm anh, muốn gì, anh tùy tiện qua loa với bọn họ, chỉ cần đừng đồng ý là được, sau đó nói cho em biết, em sẽ đuổi bọn họ."
Lý Thắng ngẩn người, lập tức nói: “San San, mặc cho là như thế nào, bọn họ đều là bố mẹ em, nếu yêu cầu của bọn họ không quá đáng..."
“Không!"
Tương San San nghe xong lời của anh ta lại đỏ hoe hai mắt: “Em sẽ không để bọn họ lấy được thứ gì từ trong tay em nữa, món đồ một xu cũng không được! Còn nữa, em nói cho anh biết đức tính của bọn họ, chỉ cần lần này bọn họ đạt được mục đích thì về sau sẽ mãi không có điểm dừng"
Thứ cô ta bận tâm không phải những thứ đó.
Cho dù cô vứt bỏ mấy thứ kia cũng không muốn cho bọn họ.
Cô ta không giống những cô gái khác, được nuôi lớn từ nhỏ, từ nhỏ bị truyền bá phải lấy anh em làm trọng, một mặt bị bóc lột khổ sở, một mặt còn ỷ lại vào gia đình kia.
Cô ta cũng là được ông bà nội cưng chiều lớn lên, trước đó gửi đồ cho bọn họ chẳng qua là muốn công việc mà mẹ cô ta đã từng hứa, bọn họ đều đã ăn hϊếp cô ta đến mức độ này, cô ta còn nể mặt cho bọn họ làm gì?
Lý Thắng há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nắm tay cô ta, dịu giọng nói với cô ta: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh tới đón em."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tương San San im lặng nhìn anh ta rời đi, lần đầu tiên đáy lòng dâng lên một sự bình lặng, giống như trái tim cuối cùng cũng đáp xuống, sau này cứ sống như vậy.
Lúc Lý Thắng về đến nhà đã hơn chín giờ tối, người trong nhà nghỉ ngơi sớm, nghỉ ngơi từ sớm rồi, anh ta về một chuyến cũng chỉ là nhìn sơ, nếu bố mẹ Tương San San chưa ngủ, chào hỏi một tiếng với bọn họ bèn đi ra ngoài.
Anh ta có nói với đám người Từ Kiến Quốc, đêm nay chen chúc một đêm ở ký túc xá của bọn họ.