Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-01-03 23:17:25
Lượt xem: 108
“Không biết trong nhà thanh niên trí thức Trình còn dư phòng để Tiểu Lộ ở hay không, như vậy cũng có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí cho công xã đúng không? Thanh niên trí thức Trình có thể tự mình bỏ ra khoản tiền lớn hơn một ngàn để hỗ trợ xây dựng xưởng Thượng Hàn, có thể thấy được là thanh niên trí thức có tư tưởng giác ngộ cao, có tinh thần cống hiến hết mình cho tập thể, vậy thì chút việc nhỏ như chỗ ở của Tiểu Lộ nhất định cũng có thể hỗ trợ giải quyết.”
Đều đến nhà cô ở, chẳng lẽ cô còn thu tiền cơm chắc?
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lập tức trầm xuống.
Trình Ninh vươn tay nắm lấy tay của Hàn Đông Nguyên, ngăn cản anh nói chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô luôn mỉm cười, dịu dàng kiên nhẫn đối với người khác, nhưng lúc này ánh mắt cô nhìn phó xưởng trưởng Vương lại lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Phó xưởng trưởng Vương có ý gì thế?"
Cô đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn phó chủ nhiệm Vương, lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi cầm tiền của mình mang xuống nông thôn, để trả chi phí ban đầu cho việc thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ và đại đội Thượng Hàn, lo việc ăn uống của mấy chục người trong xưởng, cho nên phó xưởng trưởng Vương cảm thấy điều kiện nhà tôi không tồi, cảm thấy tôi mang theo Tiểu Lộ đi Bắc Thành, nên cung cấp chỗ ăn và chỗ ở cho anh ta? Nếu không thì tôi không có tư tưởng giác ngộ cao, không có tinh thần dâng hiến hết mình vì tập thể?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-302.html.]
“Vậy phó xưởng trưởng Vương, ông có biết tất cả chi tiêu mà tôi đã trả cho công xưởng ở giai đoạn trước, đó là tiền trợ cấp mà người cha liệt sĩ của tôi đã c.h.ế.t trận ngoài biên cương quốc gia để lại cho cô nhi như tôi hay không? Cha tôi c.h.ế.t trận, ông bà cũng không còn, trong trí nhớ của tôi không có người mẹ này, ở nhà họ Trình của tôi, ngoại trừ tiền trợ cấp cha tôi để lại, cũng lại không để lại những thứ khác cho tôi, cho nên từ nhỏ tôi chỉ có thể sống nhờ nhà họ hàng thân thích, đây là gia đình điều kiện không tồi trong miệng phó xưởng trưởng Vương hay sao? Tôi đã xài hết tiền trợ cấp rồi, phó xưởng trưởng Vương còn muốn nâng tôi lên, nướng tôi trên lửa, nhìn xem có thể bóc lột thêm một chút tác dụng nào hay không, nếu không chính là tư tưởng giác ngộ không cao, không có tinh thần dâng hiến?"
“Phó xưởng trưởng Vương, tôi thấy ông cũng đừng quá khinh người!"
Trình Ninh tức giận.
Bởi vì bọn họ tham gia cái hội nghị này, từ đầu tới cuối cô đều nhìn thấy những người này tính kế Hàn Đông Nguyên.
Bắt nạt bọn họ chỉ là thanh niên trí thức không có căn cơ gì, cảm thấy lấy đi bất kỳ đồ vật thuộc về bọn họ là chuyện vô cùng hiển nhiên, giống như có thể điều bọn họ từ thâm sơn cùng cốc hẻo lánh kia ra, điều đến công xã đã là ban ân lớn nhất đối với bọn họ, bọn họ nên vô cùng vui mừng, vô cùng cảm kích mới phải.
Nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến kiếp trước Hàn Đông Nguyên bị bỏ tù, những người này ở đây có khả năng sắm vai nhân vật trung gian, cuối cùng Hàn Đông Nguyên một tay xây dựng nhà xưởng lọt vào trong tay những người này, trong lòng Trình Ninh liền không có biện pháp không tức giận, không khó chịu.
Xem bọn họ nói như thế nào, nghe nói điều kiện gia đình cô không tồi, cung cấp ăn uống cho mấy chục người trong xưởng, còn có mua máy móc mua công cụ cho nhà máy giai đoạn trước, đều là một mình cô chi ra...... Cho nên Hàn Đông Nguyên bị người hãm hại lỡ tay g.i.ế.c người, công xưởng anh gây dựng, tất cả những cống hiến vì đại đội đều bị bỏ qua, ngược lại bị người khác dùng mọi cách lôi chuyện cũ thanh toán, nói tiền xây dựng nhà máy là đầu cơ trục lợi mà kiếm được, nếu không anh lấy đâu ra tiền chứ? Các sổ sách của công xưởng cũng không rõ ràng, có dấu hiệu của chủ nghĩa tư bản, ngay cả đại đội trưởng và thư ký đại đội đều không tiện ra mặt bảo vệ anh, bào chữa cho anh thì sẽ bị chụp mũ lớn xuống đầu.