Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:11:04
Lượt xem: 119
Anh ở tập đoàn công trình kiến trúc, mỗi ngày đều phải chạy đến công trường xem hiện trường, hằng ngày toàn giao tiếp với các công nhân kiến trúc và thợ lắp đặt.
Bọn họ tương đối thô bạo, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hoặc lúc ăn cơm đều sẽ nói chút chuyện nam nữa.
Anh lười lên tiếng, một thợ cả vỗ bờ vai của anh, nói: “Tiểu Hàn à, có phải anh còn chưa từng hẹn hò với người yêu hay không?"
“Đã từng"
Anh lười nhác nói.
Cũng không nghĩ chỉ bởi vì chút chuyện linh tinh này mà mất đi sự chín chắn.
Sau đó lại nghe bọn họ nói rất nhiều chuyện lung tung rối loạn.
Anh cảm thấy việc này không có ảnh hưởng gì đối với anh, anh sớm quen rồi.
Chỉ là ngày ấy anh về nhà, nhìn thấy cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng, dáng người thướt tha yểu điệu lượt qua trước mắt anh, anh liền có chút thẫn thờ.
Anh nhìn chằm chằm cô.
Vừa nhìn thấy anh, cô liền nhăn cái mũi xinh đẹp lại, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay anh, đợi đến khi anh trở về phòng mình, cô liền trộm cầm nước thuốc khử trùng và băng gạc đặt lên trên bàn anh, hỏi anh: “Anh lại đánh nhau à?"
Giống như từ rất lâu về trước, lúc bọn họ còn rất nhỏ, giữa bọn họ đã có chút ăn ý.
Rõ ràng ngày thường chẳng thèm nhìn nhau chút nào, nhưng mỗi lần anh đánh nhau trở về, cô đều sẽ trộm lấy nước thuốc khử trùng và băng gạc cho anh, có lẽ do sợ anh như vậy quá dọa người, mỗi lần anh trở về như thế, sau khi bị cha anh biết được nhất định sẽ một hồi đại chiến, có thể lúc trước cô bị dọa sợ, hoặc là sợ bà nội của cô, cũng có thể do sợ cô của cô bị ảnh hưởng, tóm lại có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai.
Mà chính anh vẫn luôn khinh thường với khử trùng gì đó, nhưng mỗi lần lấy quần áo lại bôi qua loa một ít, lại cầm đi rửa, dù sao khi còn nhỏ anh trải qua cuộc sống lung tung rối loạn như thế.
Chẳng qua lúc này anh không giống với trước kia, không quan tâm cô tiến vào cũng không quan tâm cô rời đi, ngược lại vào khoảnh khắc cô chuẩn bị rời đi gọi cô lại, vươn tay về phía cô, nói: “Bôi thuốc cho anh.
Anh còn nhớ rõ biểu cảm của cô lúc ấy.
Không tiến lên, cũng không rời đi, chỉ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên lẫn hơi chút phòng bị.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh không hề để ý đến cô, cầm nước thuốc đổ vào tay, lại lấy băng gạc dán lung tung, cuối cùng cô cũng không đứng nhìn được nữa, tiến lên lại đây lấy băng gạc một lần nữa cẩn thận xoa cho anh, lại vô cùng cẩn thận mà băng bó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-311.html.]
Cô hỏi lại anh: “Anh lại đánh nhau?"
“Không có"
Anh nhìn cô lộ cần cổ trắng nõn tinh tế, thoáng thẫn thờ trong chốc lát, ánh mắt dừng ở cổ tay tinh tế trắng nõn của cô, mới nói: “Lúc nhấc các giá, cái giá rơi xuống nên bị trầy da.
Cô “À” một tiếng, giúp anh băng bó xong liền đi mất.
Đêm đó, anh liền mơ cả đêm.
Tuy rằng vẫn luôn không nhìn thấy mặt người trong mơ, nhưng trong lòng anh lại biết, đó là ai.
Sau khi anh tỉnh lại vô cùng bực bội.
Lúc sau càng thêm tránh xa cô, thái độ đối với cô cũng càng thêm lạnh nhạt cùng lạnh lùng.
Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản giấc mộng ngày càng hoang đường của anh cùng với hình dáng và khuôn mặt của người trong mơ càng ngày càng rõ ràng.
Khi đó anh cảm thấy chính anh không chỉ là đồ vô lại.
Hẳn là hư hỏng đến tận xương tủy.
Hai người trở về công xã, tối đó Hàn Đông Nguyên gọi Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh và Từ Đông Mai đến bàn bạc.
Họ đặt thông báo lên bàn để mọi người thay phiên nhau đọc.
Sau khi đọc xong, sắc mặt mọi người đều khác nhau.
Nếu họ nhìn thấy thông báo tuyển dụng này vài tháng trước, họ sẽ rất vui vẻ phấn khích.
Bởi vì thành thật mà nói, không ai trong số họ thích sống trong khe núi cũ này.
Nhưng bây giờ, họ vừa thành lập một xưởng sản xuất đồ tre gỗ, công xưởng cuối cùng đã đi đúng hướng.
"Có xã viên có nghề mộc cơ bản không?"
Từ Kiến Quốc nhãn mặt.