Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:11:06
Lượt xem: 132

Anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề này, nói: "Xưởng trưởng, toàn bộ công xã chúng ta, người biết nghề mộc, có lẽ tập trung nhiều nhất trong công xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng ta, thông báo này được đăng lên, sợ là sẽ có không ít người muốn đi"

Có thanh niên trí thức nào không muốn quay lại thành phố, kể cả khi không được quay lại thành phố, có thể đến công xã cũng tốt.

Nếu không sao lúc đầu Tưởng San San lại kết hôn với Lý Thắng?

Còn có dân làng, họ luôn tự hào về chuyện có thể ra khỏi ngọn núi này, làm việc bên ngoài.

"Ừm"

Hàn Đông Nguyên không thèm nhìn, nói: "Sáng mai anh sẽ dán thông báo này trong công xưởng thử, sau đó thu thập nguyện vọng của mọi người, xem mọi người nghĩ thế nào. Nhưng ngày mốt Trình Ninh phải đến Bắc Thành một thời gian, anh phải đưa cô ấy đi, có thể phải mấy ngày nữa mới về, phương án này cậu giúp anh xem qua chút."

Từ Kiến Quốc muốn nói lại thôi.

Lúc này Hàn Đông Nguyên xuống núi, sợ là người trong công xưởng càng thêm d.a.o động.

Nhưng anh ấy cũng biết Trình Ninh quan trọng thế nào đối với Hàn Đông Nguyên, anh ấy cũng không thể cản Hàn Đông Nguyên đưa Trình Ninh về Bắc Thành.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy sắc mặt của Từ Kiến Quốc, cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo anh ấy về ký túc xá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi tối khi Từ Kiến Quốc về, đến phòng của Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh.

Hàn Đông Nguyên nói với mọi người anh dự định sẽ đến công xã.

Không chỉ Từ Kiến Quốc sửng sốt, ngay cả Liêu Thịnh cũng trợn tròn mắt nhìn Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nói với Từ Kiến Quốc: "Chuyện này tạm thời đừng nói ra, chờ anh đi Bắc Thành về sẽ sắp xếp cụ thể, cho nên cậu giúp anh xem thử ý của mọi người, anh về xem tình hình rồi sắp xếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-312.html.]

Từ Kiến Quốc gật đầu.

Đương nhiên anh ấy biết chuyện Hàn Đông Nguyên không có ở đây tốt nhất không nên truyền ra.

Lúc này, Liêu Thịnh xen vào, hỏi Hàn Đông Nguyên: "Anh, thật ra nghĩ xem, chỉ là chỗ chúng ta giao thông không thuận tiện lắm, mọi thứ khác đều rất tốt, công xưởng cũng đã đi đúng hướng, sao anh còn muốn đến công xã làm gì?" "

Hàn Đông Nguyên mỉm cười, cầm thông báo tuyển dụng trên mặt bàn lên, nói: "Cậu đã quên rồi sao, chúng ta là thanh niên trí thức của công xã, chúng ta được phân công đến đại đội nào, thực ra đều được quyết định bởi công xã, nếu không thì Cố Cạnh Văn và họ Triệu kia làm sao được điều đến đại đội Diệp Loan? Ngoài ra, nếu cậu muốn tuyển công nhân, người đã nhập ngũ, về thành phố, yêu cầu đi học đại học, bất kể thế nào, cũng đều là công xã quyết định, cậu thực sự muốn ở lại đây đến hết đời không?"

Thực ra như Trình Ninh nói, cho dù là xưởng sản xuất đồ tre gỗ của đại đội Thượng Hàn, hay xưởng nội thất của công xã, họ cũng không thể hoạt động lâu dài.

Lúc anh ở đây, xưởng sản xuất đồ tre gỗ trải qua sóng gió để hoạt động độc lập, mới có thể phát triển lâu dài.

Liêu Thịnh gãi gãi đầu, mỉm cười nói: "Ngược lại cũng đúng, anh vẫn là người suy nghĩ thấu đáo, vậy chúng ta vẫn phải đến công xã, dù sao khi thời cơ đến anh vẫn phải đi, dù sao lợi ích của chúng ta cũng không thể thiếu, hừ, chúng ta đã đóng góp rất nhiều cho công xã, vốn dĩ lấy được danh ngạch cũng là điều đương nhiên"

Hàn Đông Nguyên: "...”

Anh cũng lười nói nhảm với anh ấy, quay đầu hỏi Từ Kiến Quốc: "Cậu thì sao, cậu nghĩ sao?"

Liêu Thịnh gần như không cần hỏi, anh ấy vừa mới nói: "Chúng ta vẫn phải đến công xã thôi”, chính là muốn đi cùng anh.

Từ Kiến Quốc im lặng.

Anh ấy là một người điềm tĩnh và thực tế.

Nhưng dù bình tĩnh đến đâu, cũng như những thanh niên trí thức khác, anh ấy vẫn đau khổ, hoang mang vì mắc kẹt ở miền núi này.

Đến xã quả thật rất hấp dẫn anh ấy, nhưng trong khoảng thời gian cùng Hàn Đông Nguyên bận xuôi bận ngược trong công xưởng sản xuất đồ tre gỗ, nhìn nó từ lúc chưa có gì, thành lập từng chút một, từ từ đi đúng hướng, cũng có cảm giác thành tựu chưa bao giờ có.

Loading...