Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:11:18
Lượt xem: 127
Nói đến điểm này, không ai dám thở mạnh trước mặt anh.
Cô nói: "Lần sau anh có thể gọi em sớm hơn chút"
"Không sao”. Anh đưa tay vuốt tóc cô, nói: "Đợi một chút cũng không sao."
Trình Ninh: "..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đưa mắt nhìn Bác hai Khánh đang đứng ngoài cửa, cúi đầu nói: "Trước mặt mọi người anh đừng như vậy”.
Hàn Đông Nguyên cười, thuận miệng nói với cô: "Được".
Trong lòng nghĩ thầm, ở đây, ai mà không biết cô là người trong lòng của anh?
Ai ai đều không quan trọng không, nhưng ai cũng biết anh có một bảo bối mà không ai được chạm vào.
Hai người lên xe bò, Trình Ninh lấy chiếc bánh làm tối hôm trước đưa cho Bác hai Khánh, cảm ơn ông ấy: "Bác vất vả rồi, Bác hai Khánh."
Bác hai Khánh cười hì hì nói: "Không vất vả gì cả, người nông dân, dậy sớm quen rồi."
Bởi vì không muốn lãng phí dầu đốt đèn, người dân trong làng bình minh đã dậy làm việc, hoàng hôn đã nghỉ ngơi, đi ngủ sớm, dậy cũng sớm, nên khi dậy lúc bốn hay năm giờ sáng, cũng không cảm thấy vất vả.
Bác hai Khánh vừa nói vừa ngồi lên xe bò, nói với Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ngồi phía sau: “Ngồi chắc vào!” quất roi vào đầu con bò vàng, con bò vàng kêu lên hai tiếng, sải bước đi trên đường.
Ở phía sau, Trình Ninh ngồi bên trong xe bò, Hàn Đông Nguyên ngồi ở bên ngoài dựa vào cô.
Trình Ninh luôn không nhìn anh, Hàn Đông Nguyên cũng không để ý, chờ cô ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Tay Trình Ninh giật giật, không dám động mạnh, thì nghe thấy anh nói với cô: "Vẫn còn sớm, ngủ một lát nữa đi"
Trình Ninh không nói gì, nhưng một lúc sau thấy anh không có động tĩnh gì, thì yên tâm dựa vào người anh ngủ thiếp đi.
Thực sự đêm qua không ngủ được nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-319.html.]
Người lái máy kéo đến ga xe lửa Huyện Hợp là người lần nào cũng đón họ.
Bác tài rất hiểu biết, ông ta đã biết Trình Ninh trở về Bắc Thành sớm như vậy làm gì, ông ta vui vẻ nói: "Trong nhiều năm qua tôi đã chở rất nhiều thanh niên trí thức, cũng không ai có năng lực như những thanh niên trí thức ở Đại đội Thượng Hàn, các cô cậu làm ra những chén nhỏ rất đẹp, mua về rất dễ sử dụng. Đồ nội thất của các cậu, nếu có thể bán cho Bắc Thành, sau này, người của công xã có thể tự hào, người dân Bắc Thành sẽ dùng đồ nội thất do công xã chúng ta làm."
Lời khen của dân làng luôn đơn giản và thực tế.
Trình Ninh mỉm cười.
Bác tài nói với Hàn Đông Nguyên: "Cho nên Hàn Trí Thức, cậu phải đối xử tốt với người ta, một cô gái đẹp có năng lực như vậy, nếu đến công xã chúng tôi, sợ là ai cũng sẽ muốn nhanh cưới về nhà, cô ấy đặc biệt về đây vì cậu, cậu không thể đối đãi không tốt với người ta được."
Trình Ninh: "???"
Trình Ninh vốn đang mỉm cười nhưng cũng không cười được nữa.
Cô ngại ngùng nói với bác bác tài: "Bác, bác nói gì? Bác đã nghe tin đồn ở đâu?"
Bác bác tài vẫn vui vẻ, cười nói: "Mười dặm tám trấn này, Trình Trí Thức, cháu đừng thấy chúng ta ở đây giao thông không thuận tiện, nhưng mỗi khi trong đại đội có chuyện gì đó, tin tức, sớm muộn gì cũng truyền đến, hơn nữa bây giờ các cháu đều là người nổi tiếng trong công xã chúng tôi."
Trình Ninh: “…”
Trình Ninh quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên không nhìn thấy cô, chỉ đặt đồ của hai người lên xe, tùy tiện nói với bác bác tài: "Bác xem, cho nên cô ấy đi đâu cháu đều phải đưa cô ấy đi, không còn cách nào cả."
Bác bác tài cười to.
Trên thực tế, ông ấy chỉ nghe tin đồn từ người khác, nhưng phải là sự thật không, không ai biết.
Ngay cả phiên bản khác ông ấy cũng nghe đến mấy cái, không ai biết phiên bản nào là thật, phiên bản nào là giả.
Lần này nhận được tin tức trực tiếp, bản thân mình nói mới là sự thật!
Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên như không có da mặt vậy, không biết có nên tức giận với anh không.
Phiền thật.