Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 342
Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:13:45
Lượt xem: 82
Lặng đi một lúc nói: “Vậy khoảng thời gian này em ở lại nhà nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì hoặc là nhớ anh thì viết thư cho anh.”
Nhưng rốt cuộc thì vẫn không yên tâm, lại nói: “ Em không thích như vậy cũng không sao, vậy sau này anh sẽ kiềm chế hơn, nhưng em cũng đừng do dự, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc rời xa anh, được không?"
Trình Ninh cứ nhìn chằm chằm anh.
Cô nhìn thấy sự lo lắng, kiên nhẫn và thậm chí là có chút cô đơn giữa đôi lông mày của anh.
Ở kiếp sau, sự lo lắng và nhẫn nại không còn hiện rõ trên gương mặt anh mà khi không có ai bên cạnh hoặc trong đêm khuya, nỗi cô đơn giường như đã thấm sâu vào tận xương tủy và đọng lại ở đó.
Trình Ninh duỗi tay xoa nhẹ lông mày anh, thấp giọng nói: “ Em không muốn rời xa anh, cho dù chia xa một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn là quay lại bên nhau. Em chỉ là một năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, vì vậy mà cảm thấy nên chậm một chút thì tốt hơn, nhanh quá em có chút sợ."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng dường như có một loại sức mạnh tĩnh lặng và chữa lành trái tim người khác.
Loại tĩnh lặng này cũng khiến tim anh trở nên tĩnh lặng theo.
Anh nói: “ Sợ cái gì, em nói anh nghe nào."
Trình Ninh thật ra cũng không biết.
“Sợ anh sao?" Anh hỏi cô.
Sợ anh ấy không?
Cô đưa tay ra sờ cánh tay và xoa đầu anh.
Thật ra không cần biết anh đã làm gì với cô, hôn cô, hoặc là cho dù anh làm nhiều hơn như thế, cô cũng không sợ anh.
Hoặc là do sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước, mấy chục năm nay cuộc sống trôi qua quá tĩnh lặng rồi, nên có chút sợ sự mất kiểm soát này.
Hoặc là sợ anh ấy chịu tổn thương, chuyện của kiếp trước vẫn chưa được giải quyết, chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể sẽ chịu tổn thương, trong lòng cô liền dấy lên sự lo sợ, đây dường như là một loại di chứng, di chứng của kiếp trước khắc sâu vào trong lòng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-342.html.]
Hàn Đông Nguyên thực ra đã hiểu lầm rồi.
Cô xoa đầu, nói không phải sợ anh ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ấy lại càng hiểu nhầm cô, sợ sự phản đối của gia đình, bởi vì quan hệ của bọn họ vẫn chưa công khai, vì vậy vẫn còn chưa xác định, vậy nên mới không an tâm.
Anh kéo lấy cô, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nói: “ Không sao, vậy nếu em có chuyện gì thì nói với anh, chuyện bất ngờ hay bất cứ chuyện gì khác, chuyện em muốn làm, em nói với anh, anh giúp em làm, chuyện của chúng ta em cũng đừng sợ, có chuyện gì thì anh xử lý, Ninh Ninh, em thử tin tưởng anh, được không?"
Thử tin tưởng anh ấy?
Thật ra cô căn bản đã luôn tin tưởng anh.
Chỉ là vẫn còn sợ mà thôi.
Cô nhìn anh ấy, nhìn cách anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy cầu khẩn hi vọng, bản thân cô chỉ có thể đồng ý với anh, nên nói: “ Em vốn đã tin tưởng anh rồi, anh ba, em vẫn luôn tin tưởng anh.”
Không có ai có thể tin anh hơn em.
Khi cô ở trong vòng tay anh với đôi mắt ngấn nước và nói những lời như vậy với anh, trong mắt cô lúc đấy chỉ có anh.
Trong lòng Hàn Đông Nguyên nổi lên một hồi cuồn cuộn, mềm đến mức rối tinh rối mù, sau đó có chút lúng túng mà quay mặt đi.
Cô nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ ánh mắt của anh khi nghe cô nói lời đó, nhìn thấy anh mới nhìn bản thân bằng ánh mắt dịu dàng mà tận sâu trong đó là sự khao khát, và cũng nhìn thấy sự nhẫn nại của anh ấy, sau đó quay đầu.
Trong lòng cô nói thật ra, thật ra cũng không cần nhất thiết phải như thế.
Lúc đầu không phải anh hôn quá bạo, quá dọa người thì cô cũng không đến mức cuống quá làm liều, xí.
Cô im lặng một lúc, cuối cùng vẫn vòng tay qua vai anh, nghiêng người về phía trước và ngập ngừng hôn lên khóe môi anh.
Hàn Đông Nguyên: “Trình Ninh!"