Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 359
Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:44:47
Lượt xem: 112
Phó xưởng Lưu lại nói: "Dựa vào chất lượng hơn người khác mới có thể phát triển xưởng sản xuất lâu dài, tòa nhà này có thể xây cao, đường có thể đi xa, nhưng nền tảng vững chắc phải là bước đầu tiên"
Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều đồng ý.
Sau đó phó xưởng Lưu lấy ra một đống tạp chí, sách, ảnh chụp từ trên giá sách của mình cho Trình Ninh xem.
Đều là bản thiết kế nhà ở.
Có vài bản trong số đó là tư liệu nội bộ, không thể tìm được ở bên ngoài.
Phó xưởng Lưu nói với Trình Ninh: "Xem trước đi, nếu cần tư liệu gì thì viết thư nói với chú, chú sẽ giúp."
“Cảm ơn chú Lưu"
Trình Ninh rất vui mừng.
Nếu hiện tại là ở đời sau, muốn có được một ít sách và tư liệu hữu dụng thật sự rất khó khăn.
Hai người ra cửa, Trình Ninh lập tức hỏi Hàn Đông Nguyên: "Vừa rồi chú Lưu hỏi có cần chú ấy giúp xưởng đồ gia dụng gì không, để mà nói cho dù tương lai chúng ta tiếp quản xưởng sản xuất này... chú ấy hỏi như vậy có vẻ không hợp lý lắm?"
Cô cũng luôn cảm thấy từ lúc anh về từ văn phòng thanh niên cứ là lạ.
Hàn Đông Nguyên cười với cô một cái, nói: "Lúc về sẽ nói cho em"
Trình Ninh lườm anh một cái.
Sau đó hai người lại đi gặp chủ nhiệm Trần của ba bộ phận sản phẩm mà xưởng sản xuất gỗ tre thu mua, xem phản hồi từ hai đơn vị đặt hàng trước đó và liệu có đơn đặt hàng mới nào không.
Chủ nhiệm Trần trực tiếp bảo bọn họ có hàng thì mỗi tháng gửi lên hai trăm bộ.
Khi họp xong thấy vẫn còn sớm, hai người tạp biệt chủ nhiệm Trần, đi gặp chủ nhiệm Dương là trưởng bộ phận nội thất trước đó của Trình Ninh.
Bộ phận đồ nội thất là bộ phận làm việc trước khi Trình Ninh xuống nông thôn, ngoại trừ đến gặp chủ nhiệm Dương, Trình Ninh cũng định xem qua quy trình cũ.
Dù sao sau này còn phải tiếp tục làm nghề này, về sau vẫn còn cơ hội trao đổi.
Qua một thời gian dài, khi sống lại trở về, sau vài ngày cô đã xuống nông thôn luôn, ấn tượng của mọi người trong văn phòng ở kiếp trước về Trình Ninh vẫn in sâu vào tâm trí cô, cũng may ngày cô vừa sống lại trở về cũng chính là ngày đầu tiên cô đi làm nên không có ai nhận ra sự bất thường của cô.
Hai người đi thẳng đến văn phòng bộ phận nội thất trước.
Trình Ninh xách hạt dẻ khô trên núi tới chia cho mọi người ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-359.html.]
Hàn Đông Nguyên kiên nhẫn ứng phó với các thím và mấy bác gái, anh đứng ở cửa phòng tiếp tân chờ cô.
“Ái chà, Một người thím nói: "Tiểu Trình, lúc trước nghe nói cháu đột nhiên muốn xuống nông thôn, mọi người đều lo lắng, sau đó lại nghe nói ở nông thôn cháu mở xưởng sản xuất, chưa được bao lâu đã là chủ nhiệm văn phòng rồi, bát mà xưởng bọn họ bán thím cũng đã thấy rồi, thím còn cố ý mua hai bát nhỏ cho cháu trai cháu gái thím dùng, chất lượng thật đúng là rất tốt"
Trình Ninh cười híp mắt, nói: "Tất cả là do cháu đã từng làm việc ở đây và học hỏi được rất nhiều điều. Nó đã giúp đỡ cháu rất nhiều khi cháu thành lập một xưởng sản xuất ở nông thôn, rất cảm ơn mọi người."
Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Đông Nguyên cao lớn như vậy, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, cho dù là đứng ở cửa phòng tiếp tân cũng rất khó không thu hút sự chú ý của người khác.
Một vị bác gái nhìn thoáng qua Hàn Đông Nguyên, rồi cười nói với Trình Ninh: "Tiểu Trình, đó là người mới sao? Chắc là đến đây để gặp chủ nghiệm Dương nhỉ? Cháu gọi cậu ấy vào cho mọi người làm quen đi.”
Trình Ninh: "..."
Cô tiếp tục cười tủm tỉm, nói: "Đó là xưởng trưởng của chúng cháu"
“Ồ,"
Mọi người lập tức nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông Nguyên.
Còn trẻ như vậy sao?
Tuy rằng nhìn có chút hung dữ, có chút nghiêm túc, nhưng thật lòng mà nói, cơ thể anh thoạt nhìn đã thấy rất cao lớn rắn chắc, sức dài vai rộng.
Nhìn anh cũng rất có khí chất giống như người dân nông thôn ở địa phương.
Câu chuyện phiếm của họ lập tức rẽ sang một hướng khác, họ hỏi Trình Ninh về Hàn Đông Nguyên, hỏi Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên là người nơi nào.
Vì đây là bộ phận nội thất. Mà trước đây Hàn Đông Nguyên phụ trách lắp đặt thiết bị nội bộ của đơn vị thi công đồng bộ, nên nhiều người trong bộ phận nội thất đều biết đến anh.
Có người lập tức thò đầu ra nhìn, nói: "Đó là công nhân Hàn Đông Nguyên bên tổng bộ sao? Nghe nói anh ấy xuống nông thôn rồi, ơ, thì ra là xuống mở xưởng sản xuất sao, Tiểu Trình, khó trách ở nông thôn cũng có thể tạo nên một xưởng sản xuất, thì ra là kỹ sư Hàn làm.”
Người nói là cán sự Chu.
Mọi người vừa nghe nói anh là kỹ sư ở tổng bộ, cũng thấy Trình Ninh nói chuyện với bọn họ không xuể, lập tức lại vây quanh cán sự Chu bên kia hỏi thăm thông tin.
Chưa đầy một phút đã hỏi ra tất cả các thông tin đến cả xuất thân của gia đình Hàn Đông Nguyên khiến Trình Ninh nghe được mà suýt đổ mồ hôi hột.
Hỏi thăm xong, cuối cùng họ cũng nhớ đến Trình Ninh, lại hỏi cô: "Tiểu Trình, vậy xưởng trưởng của chúng ta có đối tượng chưa, một cháu gái của bác cũng làm thanh niên tri thức ở huyện Hợp, nếu cậu ấy không có đối tượng có thể giới thiệu cháu gái bác cho xưởng trưởng được không?"
Vành tai Trình Ninh ửng đỏ, nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, vừa vặn lại chạm ánh mắt của anh, anh cười như không cười, như là chờ xem cô trả lời như thế nào.