Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:45:07
Lượt xem: 198
“Nếu thím ấy biết hiện tại cậu đang có một thứ tình cảm đặc biệt đối với Ninh Ninh thì cậu nghĩ xem thím ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây?"
Thực tế thì Lương Hằng Châu đúng là khó nói chuyện này với họ.
Thành phần trong nhà họ Tiêu đều không có gì tốt đẹp cá.
Ngay cả chị gái lớn của nhà họ Tiêu còn gả cho một đứa con trai riêng trong nhà nọ.
Thế nên sau khi Tiêu Lan gả cho ba của Lương Hằng Châu, Tiêu Lan vì nhớ mong con gái ở nơi Bắc Thành xa xôi nên tinh thần lúc tốt lúc xấu. Còn chị gái lớn nhà họ Tiêu đã mang đứa con gái nhỏ của bản thân cho Tiêu Lan nuôi dưỡng và đặt tên cho là Lương Niệm, câu chuyện đưa con cho Tiêu Lan đang nhớ con gái vậy mà đã thay đổi tương lai của Lương Niệm.
Không giống như Trình Ninh quay về quê hương, lúc này Lương Niệm đã gia nhập đoàn văn công bộ đội rồi, điều này chắc chắn sẽ rất có ích cho tương lai của cô ấy. Còn anh ta tới bên này để học đại học.
chuyện để cho Lương Hằng Châu tới tìm Trình Ninh cũng là do chú hai của anh ấy lén tới tìm anh ấy, ngay cả quà để tặng cho Trình Ninh cũng do chú hai anh ấy chuẩn bị.
Tiêu Lan đối xử với Lương Hằng Châu rất tốt.
Lương Niệm thì gọi anh ấy là anh họ.
Nhưng cũng chỉ vì Lương Hằng Châu là con trai anh họ bà con xa của Lương Ngộ Nông mà thôi.
Thế nên Lương Hằng Châu hơi nhíu mày nói: “Con cũng không biết nữa. Nhưng thật ra con và cả nhà chú hai rất ít khi lui tới, nhưng chuyện của con cũng không có quá nhiều dây mơ rễ má với bọn họ, con thích ai hay tương lai sẽ kết hôn cùng với ai cũng chẳng liên quan lắm tới cả nhà ấy. Con nhất định sẽ không để cho người vợ của mình phải chịu bất cứ sự tủi thân hay tổn thương nào..."
Trình Tố Nhã cười nói: “Cô đã biết rồi, đừng quan tâm đến điều đó nữa. Thật sự thì Ninh Ninh con bé kết bạn với những người bạn nào hay tới lui với những loại người gì thì con bé sẽ có sự phán đoán của riêng mình, cô sẽ không hỏi han quá mức. Có điều con cũng không phải người ngoài, lại dính líu ân oán của đời trước nên cô cũng chỉ hỏi nhiều thêm mấy câu, xin con đừng để ý nhé."
Thật ra Trình Tố Nhã hoàn toàn không thèm quan tâm gì đến Tiêu Lan cả.
Trình Tố Nhã rất hiểu Tiêu Lan, bà ấy dịu dàng thiện lương lại mảnh khảnh yếu ớt, lúc trước anh cả hy sinh, Trình Tố Nhã đã từ chối việc Tiêu Lan mang cháu gái đi. Đó quả thật là một chuyện rất nhẫn tâm đối với Tiêu Lan, dù Trình Tố Nhã có đau lòng cho Tiêu Lan nhưng vẫn không thể nào đồng ý cho việc bà ấy mang cháu gái đi, thế nên là Trình Tố Nhã đành phải xin lỗi Tiêu Lan.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối với chuyện Tiêu Lan nhận nuôi con của chị gái lớn của bà ấy mười mấy năm rồi Tiêu Lan không quan tâm gì đến Trinh Ninh, Trình Tố Nhã cũng hoàn toàn không để ý gì cả.
Hơn nữa với tính tình của Tiêu Lan thì e là còn chuyện ẩn khuất gì đấy.
Chỉ là lúc đó Trình Ninh còn quá nhỏ, Trình Tố Nhã không muốn để cô phải chịu bất cứ ảnh hưởng hoặc là tổn thương gì đấy nên chỉ có thể lựa chọn không để ý mà thôi.
“Không đâu ạ."
Lương Hằng Châu nói: "câu hỏi của cô đã giúp cho lòng của con có thể thoải mái hơn đôi chút, nếu không thì con vẫn cứ không yên lòng mãi".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-371.html.]
Hai người nói chuyện xong thì Trình Tố Nhã gọi Hàn Kỳ Sơn tới để cho Hàn Kỳ Sơn nói chuyện cùng với nhau, còn bản thân bà thì đi xuống lầu trước.
Bữa ăn cơm này cả khách cho đến chủ đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Ngoại trừ Hàn Đông Nguyên đang có tâm trạng không thể nào tốt được ở bên ngoài.
Mức độ không tốt của tâm trạng lên đến cực điểm khi nghe thấy bà Hàn tiếp đón hai người Lương Hằng Châu và Phí Tử, bà nói: "Khoảng thời gian này Ninh Ninh vẫn luôn ở trong nhà, các con có rảnh thì cứ tới đây chơi nhé"
Có điều Hàn Đông Nguyên cũng có điểm đặc biệt, đó chính là bình thường lúc anh tức giận thì bạn còn có thể nhìn ra anh ấy không được kiên nhẫn nhưng chờ tới lúc Hàn Đông Nguyên thật sự tức giận thì bạn sẽ không thể nhìn thấy một chút manh mối nào ở trên gương mặt của anh.
Nhưng mà Trình Ninh là ai kia chứ.
Cô là người đã đi theo Hàn Đông Nguyên hàng chục năm rồi, vì đã nhìn gương mặt vô cảm này suốt hàng chục năm nên về cơ bản cô thấy quá quen với cảm xúc của anh rồi.
Trình Ninh liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên một cái.
Cô vừa buồn cười vừa tức giận, người này cũng thật là, chỉ là hai người nào đó mà cũng chọc anh giận dỗi cho được.
Trình Ninh thấy hơi đau lòng cho anh, nhưng ở trong phòng khách của nhà toàn một đống người mà ai ai cũng còn đang nhìn chằm chằm cô đây này. Trình Ninh sợ bị lộ gì đó nên cũng không dám liếc nhìn anh thêm mấy cái nữa.
Trình Tố Nhã cười khanh khách kéo Trình Ninh nói: “Không phải con nói sau này nếu có cơ hội thi đại học thì muốn học thiết kế nhà cửa sao? Anh Lương của con vừa tốt nghiệp ngành thiết kế đồ gỗ chuyên nghiệp ở đại học Bắc Thành đấy, thằng bé cũng coi như là một nữa người lành nghề rồi, nay thằng bé tới đây các con nói chuyện với nhau nhiều một chút, có thể chuẩn bị thêm những kiến thức căn bản."
Trình Ninh cố nén lại sự gượng gạo của mình, cô ngoan ngoãn đồng ý.
Thế là Trình Tố Nhã ngay lập tức kéo Trình Ninh vào phòng nói chuyện.
Trình Tố Nhã đưa theo Trình Ninh rời đi rồi Hàn Đông Nguyên cũng mặt mày lạnh lùng đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu, bà nội Hàn thấy Hàn Đông Nguyên như vậy thì thở dài nói: “Đông Nguyên à, với cái tính tình này của cháu ấy thì chỉ có Ninh Ninh tính tình tốt mới có thể chịu đựng được cháu thôi, con bé còn đi theo cháu xuống dưới quê giúp cháu làm cái này làm cái kia nữa, cháu phải đối xử tốt với con bé một chút đi. Còn nữa con cũng phải bớt bớt cái tính tình của bản thân một chút vào, nếu không thì sao dì Trình của con có thể yên tâm giao Ninh Ninh cho con được chứ?"
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Hàn Đông Nguyên và Hàn Nhất Mai.
Hai người họ nghe xong lời này đều cảm thấy sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía bà nội Hàn.
Hình như bà nội lại không để ý đến mà chỉ lẩm bẩm một mình nói: “Không cần tới dì Trình của cháu thì đến chính bà còn cảm thấy không yên lòng đây này, cũng vì lo lắng cho con sẽ gặp chuyện gì nên Ninh Ninh mới quay về quê. Bà thì vừa vui mừng lại rất lo lắng, cũng may đây là quê của chúng ta, ôi chao, bà thấy là chờ khi Ninh Ninh quay về nông thôn thì bà cũng thi theo con bé để có đoàn tụ với mấy người ở quê kia”.
Hàn Nhất Mai lập tức nói: “Bà nội à bà nói bậy bạ gì đó, ở đó núi xa sông dài lại có điều kiện sống rất khốc liệt, con sợ bà đi về đó rồi cơ thể không chịu nổi mà thôi. Nói chung bà hãy đợi ba hoặc anh lớn của con có thời gian rảnh rỗi rồi đi cùng bà mới được.
Bà nội Hàn cười nói: “Không phải là Đông Nguyên và Ninh Ninh đều ở đó sao? Cháu còn sợ hai đứa ấy không chăm sóc tốt cho bà à? Hơn nữa Đông Nguyên là trưởng xưởng, nhanh thôi thằng bé sẽ phải đi tới công xã làm chủ nhiệm cho đám thanh niên trí thức, nếu bà còn qua đó thì có thể sẽ phải chịu khổ một chút rồi."