Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:45:09
Lượt xem: 104
Nói xong bà nội Hàn quay đầu về phía Hàn Đông Nguyên nói: "Đông Nguyên cháu nói xem có phải hay không? Chốc nữa bà sẽ bảo anh cả cháu hoặc là ba của cháu nghỉ mấy ngày để đưa bà và Ninh Ninh cùng trở về."
Hàn Đông Nguyên: “..."
Hàn Đông Nguyên còn có thể nói gì nữa chứ?
Nếu anh cả của anh hoặc là ba của anh đưa bà nội rời khỏi quê lại thì chuyện của anh và Trình Ninh làm sao có thể giấu được nữa đây?
Nhưng mà con mẹ nó, thật sự anh không muốn phải giấu diếm một chút nào cả.
Cho dù là vì chuyện này, Trình Tố Nhã sẽ mang Trình Ninh trở lại thành phố chứ?
Hàn Đông Nguyên gãi gãi đầu, anh hơi bực bội nói: “Được rồi việc này bà hãy thương lượng với ba đi ạ, dù sao bà đến đó thì con nhất định sẽ cho bà ăn ngon uống tốt, bà đi đâu thì con đi theo bà đi tới đó"
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ôi chao"
Bà nội Hàn cười nói: “Chuyện này đúng thật là trời cao giáng mưa đỏ mà, không ngờ tới kiếp này có thể nghe thấy được câu đó từ trong miệng của tên nhóc con này"
Hàn Đông Nguyên tiếp tục xoay người đi lên trên lầu.
Còn Trình Tố Nhã thì kêu Trình Ninh đi vào phòng của bà.
Sau đó Trình Tố Nhã hỏi cảm giác của cô đối Lương Hằng Châu.
Trình Ninh nghĩ thầm, lẽ nào bà muốn ghép đôi mình cùng với Lương Hằng Châu ấy à?
Trình Ninh cần thận đáp: “Anh ấy khá tốt, là một người trưởng thành cẩn thận"
Trình Tố Nhã gật gù, sau đó thì nói chuyện thân thế của Lương Hằng Châu ra cho Trình Ninh nghe, bà nói xong Trình Ninh ngẩn người ra đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-372.html.]
Trình Tố Nhã nắm lấy tay của Trình Ninh nói: “Thằng bé nói với cô rằng nó thích con, cô thấy đôi mắt của con cũng rất sáng, khi nghe xong chuyện thân thế này thì có phải con sẽ cảm thấy Lương Hằng Châu tiếp cận con với mục đích không tốt hay không?"
Trình Ninh suy nghĩ, cô gật đầu rồi lại lắc lắc đầu nói: "Mục đích của anh ấy không tốt cũng không sao cả, dù sao con cũng sẽ không thích anh ấy"
Trình Tố Nhã: “..."
Trình Ninh vừa nói như vậy, Trình Tố Nhã đã không nhịn được lập tức bật cười.
Những suy nghĩ lo lắng nghiêm trọng hơi hiện lên ở trong bà lúc đầu vì Tiêu Lan và mấy người nhà họ Lương đó cũng tan biến mất.
Bà đưa tay vuốt ve mái tóc Trình Ninh rồi im lặng trong chốc lát mới bảo: “Ninh Ninh à, con có muốn nhìn thấy mẹ của con không?"
Trước giờ mười mấy năm qua Trình Tố Nhã không hề để cập tới chuyện này là do bà lo lắng cháu gái sẽ chịu ảnh hưởng, vậy nên mới không để ý tới chuyện Tiêu Lan cũng là mẹ đẻ của cô.
Năm đó bà làm vậy là vì cháu gái, muốn tách hai mẹ con cô ra, nhưng bây giờ cháu gái đã trưởng thành có cái nhìn riêng của mình rồi.
Tuy rằng đôi mắt trong trẻo nhưng lại kiên định, làm chuyện cũng có thứ tự thỏa đáng rõ ràng, song bà vẫn nên mang chuyện đó nói rõ ra với Trình Ninh, còn cuối cùng cô muốn như thế nào thì để tự cô sẽ quyết định.
Trình Ninh nhớ lại một ít ký ức kiếp trước về Tiêu Lan trong trí nhớ.
Đáng tiếc là một vài lần ấy đã cách hàng chục năm, khi đó tinh thần và trạng thái của cô lại không được tốt nên ký ức cũng rất mơ hồ.
Trình Ninh hơi nhíu mày nói: “Thật ra cũng không sao cả.”
"Chẳng phải bây giờ con đã rất tốt rồi hay sao, con nghe anh Lương nói hiện tại bà ấy cũng sống rất ổn mà, nếu bà ấy chưa từng tới Bắc Thành này thì dù là xuất phát từ trong sự đau khổ hay là xuất phát trong suy nghĩ không muốn phá vỡ cuộc sống sinh hoạt bình yên, điều đó cũng chứng minh bà ấy không muốn con xuất hiện, như thế thì tốt thôi, không cần phải cố ý làm gì đó làm gì"
Gặp phải thì sẽ nhìn mặt, không cần phải cố ý tới gặp để làm gì.
Trình Tố Nhã rất vui vẻ bởi vì bà cảm thấy cháu gái còn rộng rãi hơn cả bản thân bà.