Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:47:26
Lượt xem: 109

Bà nội Hàn nghe thấy thế thì rất vui vẻ, song bà vẫn khiêm tốn đáp lời: "Nếu có thể làm được chút việc thực tế cho bà con thì chắc chắn phải làm chứ, có điều các cậu cũng đừng khen thằng bé quá, con đường này còn dài mà, vẫn cứ phải làm việc cho tốt từng bước một cái đã."

Hai người nói chuyện rất rôm rả, Trình Ninh muốn giải thích chuyện "cháu dâu" kia nhưng mấy lần thử mở miệng đều không xen vào nổi.

Sau cùng vẫn phải thẳng thừng từ bỏ, chăm chú nghe chú lái máy cày khen Hàn Đông Nguyên.

Xem ra chuyện anh ba được điều đến công xã khiến mọi người đều rất hưng phấn nhỉ?

Cô liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, lập tức trông thấy Hàn Đông Nguyên cũng đang như có như không nhìn cô, vẻ mặt có vẻ thản nhiên, nhưng không hiểu sao Trình Ninh lại cảm thấy ánh mắt ấy vô cùng nóng bỏng, vội vàng tránh mặt đi.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện một hồi thì đã tới bên máy cày rồi, Hàn Đông Nguyên đỡ bà lên máy cày, để bà ngồi ở trong cùng rồi tự lên ngồi phía ngoài, Trình Ninh ngồi bên cạnh bà nội Hàn, còn Hàn Đông Chí thì dẫn Tiểu Vũ đang phấn khởi ngồi phía đối diện.

Bà nội Hàn nhìn Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều cẩn thận hộ tống mình như thế, Trình Ninh còn hỏi bà ngồi như vậy có được hay không, đệm lót có mỏng quá không, bà nội Hàn bèn vỗ vỗ lên tay cô, cười nói: "Con bé ngốc này, cẩn thận như vậy để làm gì nào? Trước kia bà nội là người ở trên rừng núi đấy, vô cùng cứng cáp khoẻ khoắn, hồi trước ấy, lúc đi chợ, có khi ngay cả xe trâu cũng không có, phải đi bộ tới năm, sáu tiếng đồng hồ."

Trình Ninh lập tức mỉm cười, nói: "Bà nội, người bà đúng là cứng cáp khoẻ khoắn lắm, nhưng có thể ngồi thoải mái được thì vẫn tốt hơn chứ ạ."

"Cái này cũng đúng"

Bà nội Hàn rất tán đồng, quay đầu nói với Hàn Đông Nguyên: "Từ nhỏ tới lớn Ninh Ninh chưa từng phải nếm qua khổ sở, cuộc sống trên núi như vậy quả thật cực kỳ không dễ dàng, có chuyện gì thì cháu cũng phải nghĩ cho Ninh Ninh nhiều hơn một chút, con bé muốn cái gì, có thể làm được thì hãy nghĩ cách giúp con bé."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Ninh đỏ ửng lên, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện ngày đó Hàn Đông Nguyên ôm cô ở trên giường, vừa hôn cô vừa nói với cô "Ninh Ninh, em muốn thứ gì, anh đều sẽ cho em", cô nhìn trộm Hàn Đông Nguyên, cũng thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt đen nhánh còn xen lẫn chút ý cười, tim Trình Ninh tức khắc loạn mất mấy nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-390.html.]

Cô vội vàng quay mặt đi, không nhìn anh nữa, mà thấp giọng nói khẽ với bà nội Hàn: "Bà nội ơi, chú tài xế hiểu lầm rồi, chú ấy cũng không biết cháu với anh ba là anh em..."

Máy cày đã khởi động rồi, kêu lên "xình xịch", nhưng cả bà nội Hàn lẫn Hàn Đông Nguyên đều nghe thấy lời nói này của cô.

Hàn Đông Nguyên "hừ" một tiếng, duỗi chân ra, chân dài đá qua, suýt chút nữa đã chạm trúng Trình Ninh.

Trình Ninh trừng mắt nhìn anh một cái.

Bà nội Hàn cũng vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Biết rồi biết rồi, không có vấn đề gì, máy cày này ồn ào quá, để bà nội ngắm nhìn phong cảnh chút đã, về nhà rồi chúng ta nói sau."

Cô ngồi chuyển giường nằm tới đây, cũng không đến mức mệt mỏi lắm.

Nhưng đi từ trạm xe lửa đến công xã máy cày phải mất hơn một tiếng đồng hồ, dù không mệt thì cũng đã buồn ngủ đến bơ phờ, giữa chừng cô ngủ thϊếp đi một lúc.

Chú tài xế chở bọn họ thẳng đến tiểu viện của Hàn Đông Nguyên.

"Ôi chao.."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Hàn vừa xuống máy cày, đi vào sân thì đã khôi phục tinh thần, cười nói: "Đông Nguyên, đây là viện mà công xã phân cho cháu à? Đừng thấy bố cháu tức giận với cháu cả ngày đến mức trên đầu nhả khói, hồi nó bằng tuổi cháu cũng chưa thể vừa mở nhà xưởng vừa làm chủ nhiệm đâu, còn tự kiếm được cho mình một cái viện của công xã nữa"

Hàn Đông Nguyên: “…”

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Ninh đến viện này.

Loading...