Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 460

Cập nhật lúc: 2025-01-06 19:43:24
Lượt xem: 64

Trong tương lai, người ta sống với nhau trước khi kết hôn là chuyện hết sức bình thường.

Thật ra cô không bận tâm nhiều như vậy.

Cô không quá để ý nhưng anh hơi chuyện bé xé ra to rồi...

Cô lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh ba, sao đột nhiên anh lại làm thế? Hồi trước đâu có như vậy”

Hàn Đông Nguyên cúi đầu im lặng chia trứng gà cho cô, xong mới ngước mắt nhìn cô từ từ nói: “Đôi lúc anh sẽ phát bệnh. Trước đây không phải em còn mắng anh, nói anh cả đời cũng không cưới được vợ, trời sinh lủi thủi một mình sao? Thỉnh thoảng anh lại có ảo giác câu nói đó sẽ trở thành sự thật, em sẽ bỏ anh mà đi. cứ vậy rồi phát bệnh”

Trình Ninh: “.."

Trình Ninh ngơ ngác nhìn anh, suýt nữa không khống chế được biểu tình.

Cô mở miệng, lại ngậm lại, một lúc sau mới dịu dàng nói: “Anh ba, anh nói đó chỉ là ảo giác, em nói anh biết, em đã mơ thấy rất nhiều chuyện, nhưng những việc đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Đời này nhất định sẽ không tái diễn lần hai.”

Dừng một lúc, cô biện hộ thay bản thân trước kia: “Anh đã nói là nói em mắng anh, lời mắng chửi người khác thì sao mà đúng được? Anh nhớ lại đi, lúc trước anh đáng ghét nhường nào, nếu anh cứ như vậy thì chuyện không cưới được vợ gần như không phải bàn rồi, nhưng anh của bây giờ chẳng phải đã khác rồi ư?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên lẳng lặng nhìn cô, nói: "Chắc chắn sẽ không xảy ra nữa?”

"Ừ.” Trình Ninh gật đầu một cách chắc nịch.

“Em sẽ gả cho anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh?”

Anh đưa tay sờ mặt cô, chậm rãi nói: “Anh không cần bất luận kẻ nào khác, chỉ cần em.”

Dưới ánh đèn, gương mặt của anh như được phủ lên một lớp mây mù mỏng manh, giọng nói rất nhẹ, nhưng những lời đó lại như đinh đóng chặt vào trái tim cô.

Khiến tim cô đau đớn.

Trước kia không phải cô không có cảm giác.

Nhưng cô không muốn vạch trần, vì nếu lôi nó ra khỏi ánh mặt trời sẽ khiến cô gần như không chịu nổi.

Thật lâu sau cô cũng không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-460.html.]

Hàn Đông Nguyên cúi đầu gắp một miếng đậu hũ khô đút cho cô.

Trình Ninh muốn từ chối, nhưng không muốn làm ra vẻ già mồm, bèn duỗi đũa gắp lấy, từ từ nhai, mùi vị khó tả, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Anh ba, để em tự ăn đi. Em nhớ hồi còn bé em ăn một bữa cơm anh cũng có gắp cho em đâu, chỉ hung dữ liếc em một cái, cứ có cảm giác giây tiếp theo anh sẽ hất đổ chén cơm của em, không cho em ăn nữa”

Hàn Đông Nguyên ngây người rồi cười.

Hóa ra cô thực sự nghĩ như vậy.

Trình Ninh nhìn anh cười.

Anh thực sự trông rất đẹp trai, nhưng đường nét ngũ quan quá sắc bén, cộng với đôi mắt lạnh lùng nên luôn có vẻ rất hung dữ.

Nhưng khi anh bật cười, mặt mày dịu dàng hơn nhiều.

Cô đưa tay cầm đũa, yên lặng cúi đầu ăn vài đĩa mì, sau đó hỏi anh: "Anh không ăn sao?”

“Anh ăn rồi “ Anh nói.

Sau đó, cô lại nghe anh nói tiếp: "Sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”

Trình Ninh: “…"

Trái tim cô vừa chua vừa chát vừa uất nghẹn, cô không muốn ăn nữa, uống một ngụm nước rồi nói: “Anh ba, kỳ thật anh cứ như lúc trước là được rồi, em nhận ra anh như vậy cũng tốt lắm, xấu tính một chút cũng không sao cả...”

Thời gian đầu lúc cô mới đến, họ đã rất thân thiết.

Khi đó, mặc dù cô thỉnh thoảng lại bị chọc cho xù lông nhưng thật ra anh chỉ hơi độc mồm mà thôi. Cô muốn làm gì, anh chưa bao giờ phản đối, cô thích gì là được nấy, không bắt ép, yêu cầu cô làm cái này làm cái kia, cũng không giám thị cô...

Nhưng nghĩ đến đây, cô đột nhiên khựng lại.

Không quan tâm cô, không hỏi han cô, không coi sóc cô, nhưng cô thích gì là được nấy... Tức là cô không cần chịu trách nhiệm hay hứa hẹn điều gì, nhưng vẫn có người vô điều kiện cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.

Đầu tự nhiên đau như búa bổ.

Cô đè đầu mình xuống.

Loading...