Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 466
Cập nhật lúc: 2025-01-06 19:43:34
Lượt xem: 123
Cô không bám người, nhưng biểu hiện lúc này thật chẳng khác gì bị thần kinh.
Thực sự thì trong mắt người khác, rất nhiều hành vi gần đây của cô chẳng phải rất giống một kẻ khùng khùng điên điên với biểu hiện lo âu quá độ đó sao?
May là có anh chạy tới chạy lui giúp cô lo liệu, hợp lý hóa mọi sự sắp xếp hoang đường của cô.
“Anh không cảm thấy em làm mấy chuyện này trông rất ngớ ngẩn à?” Cô hỏi.
Hàn Đông Nguyên trấn an xoa đầu cô, nói: “Đồ ngốc, mấy chuyện này có làm khó được anh không?”
Trình Ninh lắc đầu.
"Không khó khăn gì hết, nhưng nó có thể khiến em yên tâm. Đối với thôn dân mà nói cũng không quá phiền phức, nhưng nó rất có thể sẽ cứu mạng họ. Vậy nên, cớ gì anh lại không làm?”
Anh nói: “Ninh Ninh, chuyện em nghĩ là đúng, chuyện có thể khiến em an tâm, vậy thì làm, chỉ cần em vui vẻ. Vì em, anh sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, đâu cần lý do? Mấy thứ kia chẳng qua chỉ để giải thích cho người ngoài nghe.”
Lòng Trình Ninh sóng to gió lớn.
Có một người như vậy ở bên cạnh, cô sao có thể không rung động?
Thời điểm trái tim chông chênh nhất, cũng là lúc tìm được ai mới là người có thể khiến lòng mình vững vàng trước giông bão.
Cô chống bàn đứng lên, kiễng chân, vòng tay ôm cổ anh, đặt môi lên môi anh thậm chí chủ động duỗi lưỡi l.i.ế.m láp, lập tức bị anh bắt lại.
Cô nảy lòng tham, nhưng rất nhanh anh đã chiếm thế chủ động, cuối cùng bị hôn đến mức mềm nhũn trong vòng tay anh.
Trình Ninh chẳng còn sức nhưng anh vẫn hôn lên má, mũi, lướt qua đôi môi đỏ bừng của cô.
Anh khàn giọng nói: "Chính là vì cái này, đừng nói chỉ làm chút chuyện, cho dù em muốn anh c.h.ế.t anh cũng bằng lòng”
Trình Ninh vốn đang bị anh hôn váng đầu, nghe xong lời này lại càng hoảng sợ, đầu óc tỉnh táo ngay, lấy tay che miệng anh, nói: “Anh đừng nói nhảm.”
Hàn Đông Nguyên nói lời âu yếm trong lúc say tình.
Nhưng âu yếm là âu yếm, và sự thật cũng là sự thật.
Anh hôn vào lòng bàn tay cô, nói: “Ý anh là, chúng ta chưa kết hôn, c.h.ế.t cũng không cam lòng”
Anh nhẹ nhàng dỗ dành để cô thả lỏng, nói: “Ninh Ninh, em là người, không phải thần, em không cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, cố gắng hết sức và không thẹn với lòng, đừng tự gánh vác mọi thứ”.
Nhưng khựng một lúc rồi lại nói: “Nhưng phải chịu trách nhiệm với anh”
Trình Ninh: “…. ”
Cô túm tóc anh, muốn giận anh nhưng không được, bị anh cắn mạnh thì không chịu được “a” lên một tiếng, sau đó bực bội dỗi anh: “Anh ba, em chỉ muốn hôn anh một cái thôi, nhưng lần nào em hơi chủ động là anh lại bắt đầu xằng bậy... Không để em chủ động được à?”
Hàn Đông Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy khóe mắt cô đỏ hoe ngấn nước, có vẻ giận mà không giận, cánh môi kiều diễm như cắn vào tim ai đó, tâm tình dâng trào, anh nắm chặt lấy tay cô, trải cổ lăn lộn, nói: “Em biết mà, anh không có sức phản kháng với em, sau này em muốn chủ động thì nói cho anh biết, để anh nhịn”
Mặt Trình Ninh đỏ lựng.
Người này, sao lại như vậy..…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-466.html.]
Buổi chiều, hai người cầm bản đồ hộ khẩu thôn đi tìm đại đội trưởng và thư ký đại đội, nhờ họ hỗ trợ vận động hơn mười hộ thôn sinh sống ở hạ du suối Đông Sơn bị đánh dấu đỏ trên bản đồ chuyển đến phòng học và văn phòng của trường tiểu học trú tạm.
Hàn Hữu Phúc và Chu Phác Hòe vừa nghe đã thấy nhức đâu.
Dân làng không được ra suối rửa chén, giặt quần áo, bắt cá, phát rẫy, nhiều người đã đến than phiền vì bên suối có không ít đất ruộng tư nhân, không cho người ta đi phát rẫy thì chỉ có nước húp cháo khoai lang qua ngày.
Chu Phác Hòe vuốt đầu mình, hết sức khó xử, nói: "Chuyển nhà không phải chuyện nhỏ.”
Mưa to gió lớn, nằm trong phòng nghe mưa ào ào gió vù vù bên ngoài thoải mái bao nhiêu, đang yên đang lành ai bằng lòng chuyển nhà đến trường tiểu học để chen chúc với mấy chục người trong một cái phòng? Ăn no rửng mỡ à?
Trình Ninh muốn nói gì, Hàn Đông Nguyên nắm tay cô, nói với Chu Phác Hòe: “Bây giờ mực nước đã đến ngưỡng cửa của rất nhiều nhà dân, nếu mưa to thêm hai ngày nữa, mực nước nhất định sẽ lại dâng cao. Đến lúc đó những nhà bị đánh dấu đỏ này sợ là sẽ bị ngập."
“Ngập vẫn là chuyện nhỏ, thư ký, mọi người đều lớn lên trong núi, lớn tuổi hơn chúng tôi, kiến thức càng nhiều hơn chúng tôi, không nói gì khác, lỡ như mực nước thượng nguồn đột nhiên tăng vọt, hoặc là đập chứa nước thượng nguồn không trụ nổi, bị vỡ đập, nước lũ ào xuống, cả khu vực bị nhấn chìm trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, chạy cũng chạy không kịp.”
" Anh nói chuyển nhà phiền toái, vậy không chuyển nhà, mấy ngày nay cứ để họ trú tạm ở trường tiểu học, chỉ đổi chỗ ngủ thôi mà, có phiền lắm đâu. Họ thích dọn thì dọn, không dọn thì thôi”
Cứu người là được rồi, nồi chén gáo bồn để sang một bên.
Đối với những người từ chối di chuyển ngay cả sau khi được khuyên bảo, Hàn Đông Nguyên cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Giống như những gì anh đã nói với Trình Ninh, cố gắng hết sức, nhưng cũng không cần phải gồng gánh mạng sống của người khác lên người mình.
Hàn Hữu Phúc là chú họ của Hàn Đông Nguyên, ông ấy luôn ủng hộ Hàn Đông Nguyên, bèn nói với Chu Phác Hòe: "Đi thôi, Phác Hòe, nói thêm vài câu thôi mà, chúng ta vận động họ, họ thích dọn thì dọn, không thích chúng ta cũng đâu có ép”
“Anh nghĩ xem, Đông Nguyên và thanh niên trí thức Trình đã mở lời, chúng ta không đi khuyên nhủ, không xảy ra chuyện gì thì may, lỡ thật sự có chuyện, họ tìm chúng ta rồi đổ tại chúng ta không làm. Liên quan đến bao nhiêu mạng người, chúng ta đuối lý không? Sợ là nửa đời sau cũng không yên giấc được.”
Hàn Hữu Phúc vừa nói như vậy, Chu Phác Hòe nào dám không đồng ý?
Đúng vậy, chỉ nói thêm vài câu thôi mà, không có gì to tát, nhỡ ra chuyện thật thì ông ấy sẽ trở thành tội nhân của cả thôn!
Ông ấy lập tức vác chiêng trống lớn đến kho chứa gỗ cùng Hàn Hữu Phúc, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.
Mấy ngày trời mưa tính ra lại thuận tiện, mọi người không ở kho chứa gỗ thì cũng ở xưởng chế phẩm mới mở, dễ dàng tổ chức hội họp, tụ tập.
Chu Phác Hòe gõ chiêng trống, Hàn Hữu Phúc dán bản đồ hộ gia đình lên tấm bảng đen lớn ở bên kia kho.
Nhác thấy khá đông đủ, Hàn Hữu Phúc cầm một thanh gỗ dài chỉ vào những ngôi nhà được khoanh đỏ, đọc tên chủ nhà rồi nói: "Tất cả mọi người đều biết, mưa to đã nhiều ngày, mực nước suối Đông Sơn của chúng ta dâng lên rất cao. Anh này, cô này, những người vừa được điểm danh, nhà các anh chị ở cách mực nước không xa, nếu trận mưa này tiếp diễn thêm hai ngày nữa, nước ở thượng nguồn sẽ đổ xuống đột ngột, e là nhà cửa sẽ bị nhấn chìm”.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xưởng trưởng Hàn và chủ nhiệm Trình nói, nếu tiếp tục ở nhà sợ là gặp nguy hiểm nên đặc biệt cử người đến dọn dẹp phòng học và văn phòng ở trường tiểu học, đề nghị mọi người chuyển đến đỏ ở tạm mấy ngày.”
"Hôm nay anh chị về thu dọn đồ đạc nhé, chỉ mang theo thứ gì quan trọng thôi, đêm nay chuyển dần đi, trong nhà có giường trúc thì chuyển giường trúc, không giường trúc thì chuyển ván giường. Nói chung là ngủ nghê như nào, các anh chị tự quyết đi. Nếu muốn ngủ trên bàn học thì có thể đăng ký với cô Mã và thầy Chu, mượn bàn ngủ tạm”
Mọi người: "…“
Mùa mưa năm nào cũng có, năm nay đúng là phiền phức thật.
Một người dân trong thôn nói: "Đại đội trưởng, trường có hai phòng học, hơn mười hộ gia đình chúng tôi cũng phải bốn năm mươi người, sao mà ở được?”
Hàn Hữu Phúc liếc nhìn thôn dân vừa nói chuyện một cái, nói: "Một phòng học thiết kế đủ cho 50 60 em đi học, anh chị cũng 50 60 người, hai gian phòng học kèm thêm một cái văn phòng, còn chưa đủ anh chị ở à? Cơ thể anh quý giá quá đấy, có cần làm cho anh cái long sàng không?”
Moi người phá lên cười.