Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 482
Cập nhật lúc: 2025-01-06 19:44:00
Lượt xem: 71
Cả hai người lập tức cứng đờ.
Hàn Đông Nguyên cảm giác như m.á.u trong cơ thể đột nhiên dâng trào.
Anh biết mình nên đẩy cô ra.
Nhưng lúc này anh còn có lý trí sao?
Giống như một con thú hung dữ bị mắc kẹt trong sa mạc đã lâu, có người chợt rơi trên môi một giọt mưa ngọt ngào, có thể mong đợi anh đẩy đi “giọt mưa ngọt ngào” này, tình nguyện khô khốc đến c.h.ế.t sao?
Hàn Đông Nguyên là con người, vốn không phải người “tu thân dưỡng tính” gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô l.i.ế.m môi anh, sau đó theo bản năng đưa tay níu lấy vai anh, ôm cổ anh, nhưng Hàn Đông Nguyên, ý nghĩ của anh muốn đẩy cô ra, nhưng môi anh lại hé ra.
Đôi tay ôm eo cô có chút cứng ngắc, nhưng vừa ôm vào, lại vô cùng dùng sức.
Nụ hôn này không kéo dài lâu.
Anh nhất thời mất tự chủ, nếm được mùi vị và trái tim “nứt nẻ” nhận được chút thoải mái trong giây lát, anh nhanh chóng đẩy cô ra.
Im lặng đến mức không một tiếng động.
Không khí yên tĩnh đến mức tiếng thở của họ rất rõ ràng trong phòng.
Hàn Đông Nguyên nắm chặt bàn tay còn lại, gân xanh nổi lên.
Anh biết nếu không mất cánh tay thì anh sẽ tuyệt đối không đẩy cô ra.
Cho dù đầu óc cô có hỏng, cho dù cô có thể không biết mình đang làm gì, anh cũng không buông cô ra.
Nhưng bây giờ, anh không thể.
Một cảm giác xé rách hiện ra trong đáy lòng, giống như bị d.a.o nhọn đ.â.m thật mạnh rồi lại bị xẹt qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-482.html.]
Trình Ninh bị đẩy ra cũng bối rối một lúc lâu.
Cô quay lại nhìn anh thì thấy anh hơi cúi đầu, cắn chặt quai hàm, lông mày và cằm vốn đã sắc cạnh lại càng sắc hơn, gân xanh nổi lên trên bàn tay còn lại, toàn bộ cơ thể anh. Anh cứng đờ đến mức dường như đã đạt đến giới hạn, mồ hôi từ trên trán chảy xuống nhỏ giọt xuống chiếc áo choàng bệnh viện rộng lớn.
Sau khi Trình Ninh bị đẩy ra, cô cũng cảm thấy mình đã làm một chuyện “long trời lở đất”.
Xấu hổ, ngượng ngùng vừa khẩn trương.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của anh, trong lòng lại lại cảm thấy khó chịu.
Cô đã nhìn ra, việc đẩy cô ra là một chuyện vô cùng thống khổ đối với anh.
Còn nụ hôn vừa rồi, không chỉ cô bị mê hoặc mà anh cũng khao khát nó, vô cùng khao khát.
Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Anh muốn hất ra nhưng cuối cùng lại không thể.
“Anh ba”
Cô nắm tay anh, ban đầu thận trọng, thăm dò, nhưng khi tay của anh giật giật, anh không tránh ra, cô đã nắm lấy tay anh hoàn toàn.
Cô nói: "Xin lỗi, anh ba, em không biết, em không biết chuyện gì đang xảy ra, em chỉ là...”
Nếu anh không muốn em tới đây thì em sẽ không đến đây nữa.
Cô liếc nhìn anh, thấy mắt anh chợt biến sắc. Rốt cuộc không nỡ nói nặng lời hơn, vì vậy cô lẩm bẩm, nói: “Em cũng không muốn như vậy. Anh biết không, em ở bệnh viện mấy ngày trước. Mẹ và bà của Kỷ Thành Quân đã đến thăm em, hai người đó ở cửa nói, nói em có bệnh về não, sau này nếu có con, sẽ bị di truyền..”
“Anh không biết đâu, hôm nay mẹ em đã tới đây rồi, bà ấy là mẹ ruột của em, người mà mấy chục năm em đã không gặp mặt, em nghe cô nói, bà ấy rất yếu ớt, không thể chịu kích thích, bà ấy gần như phát điên khi bố em qua đời, sau này, bà ngoại em mang bà ấy đi, thế nên người khác hỏi em có oán mẹ em hay không, thật ra thì em là không oán, đầu óc của bà ấy không tốt, bà ấy chắc chắn cũng không muốn thế, người ta luôn muốn lúc mình tốt rồi mới có thể yêu người khác, không phải sao? Hơn nữa, bà ấy chắc hẳn không có may mắn như em, em nghe cô ruột kể về chuyện của bà ấy, mẹ em khi còn bé không có may mắn như em, có người như cô nuôi dạy , nên tính khí mới có thể như vậy, cho nên em không oán bà ấy, trái lại em cảm thấy rất may mắn”
"Nhưng họ nói rằng nhìn em bây giờ, em cũng giống như mẹ em lúc đầu, chịu một chút kích động thôi, não liền xảy ra vấn đề...”
Trình Ninh dừng lại một chút.