Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 503
Cập nhật lúc: 2025-01-06 19:45:14
Lượt xem: 92
Hầu kết của anh lên xuống, anh hít một hơi và nói: “Em vừa nói gì?”
Anh không quan tâm cô đang làm nũng hay đang dỗ dành anh, anh phải thực hiện những gì cô nói.
"Ùm.”
Trình Ninh thực sự nghiêm túc nói: “Có điều em nghĩ đi đăng ký kết hôn đi. Một trận lũ quét bất ngờ vừa mới xảy ra, nhiều người vẫn đang buồn, em không muốn làm chuyện vui gì hết nên chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi. Những người xung quanh biết là được rồi, sau này chúng ta làm hôn lễ sau... Thực ra đây là việc riêng của chúng ta.”
Nói đến đây, cô mới nhận ra Hàn Đông Nguyên không đi nữa, chỉ đứng đó cúi đầu nhìn cô.
Cái nhìn đó đã quá quen thuộc với cô.
Tim cô lỡ một nhịp, cô buông tay ra, cố gắng rút tay ra khỏi cánh tay anh.
Nhưng anh đã giữ tay cô lại và hỏi: “Những gì em nói có thật không?”
“Dạ”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh xấu hổ quay mặt đi.
Rõ ràng là cô đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không biết vì sao, khi nhìn anh cô lại cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Vậy anh đừng tức giận, đừng làm ra vẻ như không muốn em học đi, em cũng dễ nói chuyện với cô.”
Trong lòng Hàn Đông Nguyên dâng trào.
Trong lòng anh đang nghĩ là cô nhóc này quá tốt bụng và quá mềm yếu.
Rõ ràng cô không muốn kết hôn, nhưng muốn đi học nên nói kết hôn cho anh yên lòng.
Lẽ ra anh nên nói không cần, trong hoàn cảnh này họ không nên kết hôn... Nhưng anh không quan tâm, chỉ cần có thể kết hôn, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng không quan tâm.
Lợi dụng sự yếu đuối của người khác cũng được.
Buổi tối, Hàn Đông Nguyên, Hàn Kỳ Sơn và bác sĩ trung y Tôn ở cùng phòng, Trình Ninh và Trình Tố Nhã ở cùng phòng.
Trình Ninh đã hạ quyết tâm, sẽ không trì hoãn hay lùi bước nữa.
Trước khi đi ngủ, cô ngồi trên giường, nói với Trình Tổ Nhã: “Cô, con muốn bàn với cô một chuyện”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-503.html.]
"Ùm?”
Trình Tố Nhã nhìn cô.
Ngón tay Trình Ninh siết chặt chăn bông, trong lòng hơi xấu hổ, nhưng vẫn hít một hơi, tỏ ra nghiêm túc nói: “Chính là con muốn sau khi về Công xã con muốn đi đăng ký kết hôn với anh ba, muốn nhờ cô và dượng làm chủ hôn cho bọn con.”
Trình Tố Nhã: "???”
Trình Tố Nhã nghi ngờ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Trình Ninh, há to miệng, một lúc sau mới nói: “Con nói gì, đăng ký gì?”
“Đăng ký kết hôn ạ”
Trình Ninh ngượng ngùng kéo tay cô của mình nói: “Cô, con làm thế này chẳng phải muốn đi học sao? Con đã hôn mê mấy ngày trong trận lũ bất ngờ. Anh ba cực nhọc ngày đêm, không ngủ không nghỉ chăm sóc con mấy ngày. Tuy con bị bệnh nhưng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng người trên núi lại chất phác giản dị, mọi người đều hỏi thăm chuyện kết hôn của con, nếu con khỏi bệnh, không quan tâm đến anh ba, mà cầm giấy báo trúng tuyển đại học đi học luôn, mọi người chắc sẽ nói con là Trần Thế Mỹ thời hiện đại hay sao?”
Trình Tố Nhã: “…"
Bà bị logic của cô làm chóng mặt.
Cô không kết hôn với Hàn Đông Nguyên thì sao cô lại thành Trần Thế Mỹ thời hiện đại được?
Sắc mặt Trình Tố Nhã trông không tốt.
Trình Ninh nhẹ giọng nói: “Cô, sau này cô muốn con sống cuộc sống như thế nào?”
Trình Tố Nhã sửng sốt.
Bà muốn cô sống một cuộc sống như thế nào?
Bà chỉ mong cô có thể trở thành một người khỏe mạnh, năng động và độc lập, có thể sống tốt dù có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bà không trả lời mà chỉ hỏi cô: “Ninh Ninh, con muốn sống cuộc sống như thế nào?”
Mình muốn sống cuộc sống như thế nào?
Trình Ninh thật sự đã nghĩ tới chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì khi linh hồn cô bị nhốt trong phòng không thể đi đâu, cô mới cảm thấy được sống sót thật tốt biết bao.
Cô mỉm cười nói: “Con muốn sống một cuộc sống tự do, con có thể đi bất cứ nơi nào con muốn. Con muốn trải nghiệm nhiều thứ khác nhau và không bị trói buộc nữa. Tất nhiên, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cuộc sống của mình. Sở dĩ gọi là tự do, là chăm lo cho cuộc sống của chính mình sau đó mới có thể tận hưởng, nếu không thì đó chỉ là sa đà”