Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 546
Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:27:55
Lượt xem: 77
Hít một hơi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phát tiết một hồi, may mà mùa hè nóng bức cho nên anh cũng có hai bộ quần áo để thay trong văn phòng.
Hai người đùa giỡn hồi lâu, mọi đều biết Trình Ninh đến đây, cũng không có ai không biết điều mà đến làm phiền họ.
Buổi trưa Hàn Đông Nguyên cũng không đưa cô đi nhà ăn ăn cơm, mà trực tiếp đưa cô về nhà.
Lúc đó Đậu nhỏ vừa mới tỉnh dậy, Hàn Đông Nguyên đi nấu ăn, Trình Ninh chơi với Đậu nhỏ.
Cô bé mới hơn ba tháng tuổi, nhưng mỗi khi bị trêu chọc đều cười, cái miệng nhỏ hé ra, mắt cong cong, đừng nói có bao nhiêu đáng yêu.
Trình Ninh cũng không thích búp bê lắm, nhưng cũng hiếm khi không thích.
Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh trở về muộn, Thẩm Thanh đã ăn xong, nên Hàn Đông Nguyên nấu hai bát mì rồi dọn ra.
Sau đó nghe thấy Thẩm Thanh mỉm cười nói với Trình Ninh: “Nếu thích như vậy thì cô với xưởng trưởng cũng sinh một đứa đi, nhắc mới nhớ hai người đã kết hôn được một thời gian rồi, cô nhìn tiểu Oản Đậu nhà chúng tôi đã hơn ba tháng tuổi, vẫn còn khá nhỏ, Tiểu Vượng của nhà Đông Mai đã được một tuổi rồi, còn có Tưởng San San, con của cô ta với thầy Lý cũng đã được một tuổi rưỡi rồi, bây giờ còn đang mang thai được năm tháng rồi."
"Trước đây cô ở Quảng Thành học, không ở cùng xưởng trưởng, muốn có con cũng không được, bây giờ cô trở về rồi cũng đến lúc nên sinh rồi”
Trình Ninh: “...”
Trình Ninh nghe thấy thế thì da đầu có chút tê dại.
Cô nhìn Hàn Đông Nguyên, bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó có chút mất tự nhiên quay đi, nói: “Vẫn chưa được, tốt nhất là đợi vài năm nữa lại nói.”
Thẩm Thanh lắc đầu, nhưng cô không phải là người nhiều chuyện, nên chỉ mỉm cười cùng Trình Ninh chơi với bé Đậu.
Buổi tối Hứa Đông Mai trở về, cũng đón con trai gửi ở nhà người khác về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-546.html.]
Mọi người đã biết Trình Ninh trở về, nên đi đến nhà ăn mua rất nhiều thức ăn, buổi tối cùng nhau ăn cơm, khỏi phải nói có bao nhiêu náo nhiệt.
Tiểu Vượng được một tuổi, chính là độ tuổi đáng yêu, mới tập đi lắc lư đẩy chiếc xe gỗ, thỉnh thoảng ngã xuống đất phát ra tiếng “bang”.
Mọi người ở đây đều là nuôi thả, nếu đứa bé ngã thì người đứng gần đó kéo dậy là được, thấy không có chuyện gì thì để đứa bé tiếp tục lắc lư.
Trình Ninh thích thú nhìn theo.
Hứa Đông Mai cũng hỏi Trình Ninh có dự định sinh con hay không.
Trình Ninh xua tay, nói: “Được rồi, ba tháng nữa mọi người lại nói chuyện này với tôi đi, tốt xấu gì mọi người cũng phải để tôi và xưởng trưởng ở bên nhau một thời gian chứ.”
Đợi qua ba tháng nữa thông báo khôi phục kỳ thi Đại học sẽ đến, xem mọi người còn khuyên mình sinh còn nữa hay không.
Mọi người đều cười.
Thẩm Thanh thở dài, nói: “Nói vậy cũng phải, vẫn nên đợi thêm mấy năm nữa, làm mẹ rồi so với lúc trước đúng là một trời một vực."
Làm mẹ rất hạnh phúc, nhưng không có ai giúp đỡ thì rất vất vả, Tôn Kiện đã xem là không tồi rồi, nhưng cô ấy mấy tháng nay cũng không ngủ được đêm nào trọn vẹn cả.
Cô ấy nói xong thì chọt vào mặt của Tiểu Oản Đậu trong lòng mình, nói: “Đừng nghe dì Bảy dì Tám gì đó, vừa nghe cô kết hôn đã nhìn chằm chằm vào bụng cô, nếu chậm hơn một chút thì lại lải nhải rằng cô không thể sinh, đợi cô sinh được con gái, còn chưa đầy tháng thì đã bắt đầu thúc giục sinh đứa thứ hai, Còn sinh con hay chăm con đều là bản thân chúng ta phải làm, dựa vào cái gì mà thúc giục người khác chứ? Dù sao thì tôi chỉ cần một mình Tiểu Oản Đậu, ai giục thì người ấy tự đi mà sinh, tôi nhất định không sinh."
Cô ấy nói xong thì trừng mắt nhìn Tôn Kiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Kiện gãi đầu, hơi nịnh hót mà gắp cho cô ấy một đũa thức ăn, nói: “Không sinh thì không sinh, chúng ta có Tiểu Oản Đậu là đủ rồi, em xem xưởng trưởng còn lớn hơn anh, anh ấy một đứa cũng không có”