Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 584
Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:29:33
Lượt xem: 121
Có Hàn Đông Nguyên ở đây, anh sẽ để cô chịu thiệt, cho Lương Hằng Châu một cái giá hời hay sao? Chắc chắn là không có chuyện đó.
Chủ sở hữu ban đầu của ngôi nhà số mười hai Ngân Than là một ông lão giáo sư của Học viên Mỹ thuật Quảng Thành, một ông lão họa sĩ.
Không cần Lương Hằng Châu giúp đỡ, bản thân cô vẫn biết được điều đó.
Khi cô đến gặp vị giáo sư già để bày tỏ mong muốn mua nhà, vị giáo sư già đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì thậm chí ông ấy còn không nhận được thông báo nói rằng ông ấy có thể thu lại ngôi nhà.
Chẳng qua là ông ấy đã cải tạo lại ngôi nhà cách đây vài năm trước, ông ấy đã tích góp tiền lương của mình trong nhiều năm, tranh của ông ấy cũng được rất nhiều người yêu cầu, không thiếu tiền, cũng thật sự không có hứng thú với việc bán nhà.
Ông ấy không có hứng thú đối với việc phải trải qua nhiều thủ tục rườm rà.
Cuối cùng, Hàn Đông Nguyên đã tốn rất nhiều công sức để tìm lại cho ông ấy một số bộ sưu tập tranh và sách cổ đã bị thất lạc trong nhiều năm, ông ấy nhìn những bức tranh và những cuốn sách đó, thở dài, nói: “Thực ra giá trị của những bức tranh này không hề thấp hơn giá trị của ngôi nhà, Trình Ninh, chính bản thân cháu cũng là người học hội họa, từ trong thâm tâm mình ông biết cháu rất thích ngôi nhà này, vậy nên ông sẽ bán ngôi nhà cho cháu.”
Ông ấy nhận một vạn hai từ Trình Ninh.
Đương nhiên, tất cả các thủ tục tiếp theo đều sẽ được thực hiện, bao gồm cả các thủ tục trả lại nhà đất, đều được Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên thực hiện.
Trình Ninh thở dài, nói: “Em tưởng ông ấy nói giá trị của những bức tranh này không hề thấp hơn giá trị của ngôi nhà, nên cứ quên chuyện tiền mua nhà đi”
Một vạn hai nghìn đồng, cũng không ít.
Hàn Đông Nguyên buồn cười mà đưa tay đánh lên đầu cô một cái.
Mua một ngôi nhà với cái giá một vạn hai, mặc dù người bán nhà không thực sự yêu cầu.
Còn Lương Hằng Châu mua nhà cũ của nhà họ Tiêu với giá hai vạn năm.
Trình Ninh nhìn căn nhà lớn của nhà họ Tiêu, nói với Lương Hằng Châu: “Anh thật sự kiếm được lời rồi, đây thực sự là một món hời”
Cứ thử nghĩ xem tương lai sau này, cái ngôi nhà này ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn.
Toàn bộ nhà họ Lương và bản thân Lương Hằng Châu đều bị cướp, còn nợ Trình Ninh năm nghìn đồng, Lương Hằng Châu muốn trả tiền nợ theo hàng tháng.
Cô cứ tự mình chuyển nhà như thế, không chỉ mua được một căn nhà, mà còn kiếm thêm được một vạn ba nghìn đồng.
Thế nên ttâm trạng rất tốt.
Cô nói với Hàn Đông Nguyên: “Được rồi, để tiền sau này anh sẽ có vốn mở nhà máy, em sẽ có vốn mở phòng làm việc, nên anh không cần lo lắng về chuyện tiền bạc nữa đâu.”
Hàn Đông Nguyên vốn từ đầu chưa bao giờ lo lắng về chuyện tiền bạc, anh vẫn luôn cho rằng vợ mình thích tiền, nên Hàn Đông Nguyên muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa về cho cô.
Sau khi hoàn thành hết tất cả các thủ thủ tục thì có thể đến nhận nhà, đợi đến ngôi nhà trang trí xong có thể dọn vào ở, cũng đã là tháng 3 năm 1981.
Đó là thời điểm khi cảnh mùa xuân thật tươi đẹp.
Những bông hoa nhài mùa đông phủ kín các bức tường trong sân với ánh vàng rực rỡ, trông vô cùng đẹp mắt.
Trình Ninh tiễn Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan về sau khi hai người đã ghé thăm bọn họ và ngắm nhìn ngôi nhà mới, nhìn cửa sân đã đóng kín, Trình Ninh vuốt phần bụng dưới của mình, cô quay người lại đột nhiên hỏi Hàn Đông Nguyên một câu.
Cô hỏi anh: “Anh ba, nếu anh bị mất một cánh tay, vẫn còn ở quê, chưa kịp trở về thành phố, nếu lúc đó có người nói với anh rằng, anh không thể lo được cho em, anh cũng không thể mang lại hạnh phúc cho em, sẽ có người khác có thể chăm sóc cho em tốt hơn, anh sẽ rời bỏ em đúng không?”
Đây là câu hỏi vẫn luôn lởn vởn trong lòng cô.
Đã từ rất lâu rồi cô không muốn chạm vào nó, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi tim cô cũng đã đau đến quặn thắt lại, sau đó, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm và không bao giờ hỏi anh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-584.html.]
“Mất một cánh tay bị mất?” Hàn Đông Nguyên cau mày lại.
Một kiếp sống khác của cô trong giấc mơ, có phải anh bị thương trong trận lũ và bị mất một cánh tay?
Cô ấy luôn chỉ nói rằng anh ấy bị thương nặng, nhưng chưa bao giờ nói rõ vết thương của anh là gì.
Cô sẽ không tùy tiện nói ra những điều như vậy.
Có phải trong giấc mơ của cô, anh đã bỏ rơi cô hay không?
Rồi cô bị bà cụ Tiêu và bà Phương bày mưu, hãm hại, đổ bệnh rồi chết?
Tại sao anh lại rời bỏ cô? Làm sao anh có thể rời xa cô được?
“Có phải anh vừa bị mất một cánh tay, vừa bị mất não luôn không?”
Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, nắm chặt đến mức phát đau.
Anh nhếch mép cười, nói: “Anh chỉ bị thiếu mất một cánh tay mà thôi, cũng không phải là không có não, thậm chí còn chưa chết, tại sao anh phải đẩy em cho người khác?”
“Ninh Ninh, chỉ cần anh vẫn còn mạng để sống tiếp, anh nhất định sẽ không đẩy em cho người khác. Anh bị thiếu mất một cánh tay... em yên tâm, anh vẫn có thể cho em bất cứ thứ gì mà em xứng đáng nên có”
Thực ra Trình Ninh đã có sẵn câu trả lời trong lòng.
Nhưng lúc này nghe được lời nói của anh, trái tim và đôi mắt của cô vẫn cảm thấy đau rát không thể giải thích được.
Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra.
Đã lâu rồi cô ấy không nhạy cảm như vậy, trên TV nói rằng sự thay đổi nội tiết tố khi mang thai sẽ khiến tâm trạng con người thay đổi thất thường, có vẻ đó là sự thật rồi.
Cô đưa tay nắm lấy tay anh rồi đặt lên bụng dưới của mình, nhẹ nhàng nói một tiếng “ừm” bằng giọng mũi, rồi nói: “Không quan trọng là khi nào, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải ở bên nhau, từ nay về sau, bất kể là ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo nàn hay giàu có, thuận lợi hay không được như ý nguyện, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được chứ?”
Cùng với cả con cái của họ nữa.
Anh chắc chắn sẽ là một người cha tốt.
Cô cũng muốn trở thành một người mẹ tốt.
Để cho con cái của họ không còn giống như anh, giống cô, hay giống mẹ cô nữa, phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, tổn thương, phải chịu cảnh lang bạt, sống đầu đường xó chợ.
Nước mắt cô lại trào ra, cô sụt sịt mũi, cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch, ngớ ngẩn.
Cô thì thầm: “Anh ba, đối với em mà nói, người quan trọng nhất chính là anh, thứ em thích, thứ em yêu, chính là anh, không phải thứ gì khác, vậy nên bất kể lúc nào, tất cả những gì anh phải làm chỉ là trao bản thân cho em, đó là điều em muốn và cũng là điều quan trọng nhất đối với em”
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm sao Hàn Đông Nguyên có thể chịu đựng được những lời như vậy?
Anh chưa bao giờ có thể chịu đựng được dù chỉ một chút tình yêu của cô dành cho anh, làm sao anh có thể chịu đựng được những lời như vậy?
Toàn thân anh như bị một luồng điện cực lớn đánh vào, anh cúi đầu nhìn cô, sau đó đồng tử đột nhiên giãn ra, ánh mắt anh di chuyển từ khuôn mặt cô đến vùng bụng dưới nơi đang được hai tay anh giữ chặt lại với nhau, rồi quay lại khuôn mặt của cô.
“Ninh Ninh?” Anh gọi cô.
Trình Ninh bật cười lớn, không nói gì, chỉ cười, trong đôi mắt cô vẫn còn ngấn lệ, lấp lánh những vì sao nhỏ, giống như vô số tia nắng chiếu lên đóa hoa, xóa tan mọi sương mù u ám trong lòng người.
Anh kéo cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt, nhưng bàn tay vòng qua ôm eo cô lại thận trọng và ân cần hơn bao giờ hết.
Cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Cô không biết rằng, bản thân mình vẫn luôn là ngôi sao trong trái tim anh.