Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 585

Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:30:22
Lượt xem: 104

Tháng 3 năm 1981.

Trình Ninh vừa mới mang thai được một tháng rưỡi.

Đương nhiên lúc đầu cô không biết đến chuyện mang thai, nhưng cơ thể cô có rất nhiều phản ứng, cái gì mà cảm thấy buồn nôn, muốn ngủ cả ngày, cảm xúc lại càng nhạy cảm hơn, cô xem thấy trên TV có rất nhiều, nên cô cũng biết khá nhiều về khía cạnh này, cộng với việc kỳ kinh nguyệt bị chậm, trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng cô chỉ mới nghi ngờ nên không có can đảm nói thẳng với Hàn Đông Nguyên, nên đã lén lút chạy đến bệnh viện để kiểm tra trước, sau đó cô mới dám chắc chắn.

Hai người đã kết hôn được năm năm.

Cô đã nói với anh ngay từ đầu rằng cô sẽ không có con trong thời gian ngắn, hơn nữa vì hai người vẫn chưa tốt nghiệp, nên họ vẫn luôn áp dụng các biện pháp phòng tránh thai.

Ai biết chuyện này sẽ xảy ra đột ngột như vậy.

Tính toán qua thử một lần, cuối năm nay cô và Hàn Đông Nguyên sẽ tốt nghiệp, ngày dự sinh của đứa bé là vào khoảng cuối tháng 11, vậy chẳng phải sau khi sinh con cô và Hàn Đông Nguyên sẽ tốt nghiệp sao?

Cái này...

Điều đáng mừng là khi tốt nghiệp và có con, đó chính là có thể làm bất cứ điều gì bản thân cần làm.

Điều bất lợi là, điều gì sẽ xảy ra nếu đứa bé được sinh ra trong một kỳ thi hoặc trong khoảng thời gian bảo vệ luận văn tốt nghiệp?

Vân Mộng Hạ Vũ

Thôi không nghĩ nhiều nữa, chuyện đó cứ để sau này rồi hẵng nói.

Dù sao thì đây cũng là một chuyện vui vẻ.

Khi Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên kết hôn, họ không muốn có con sớm như vậy, nhưng bây giờ đã là năm năm sau rồi, cuộc sống của họ cũng đã ổn định, cả hai đều có một căn nhà nhỏ đổi một căn nhà lớn, tiền cũng có, cũng không có gì họ không thể có nữa rồi.

Nghĩ đến việc sinh ra một đứa bé con to bằng một chú mèo con, mũm mĩm, đứa bé ấy sẽ giống cô hay giống Hàn Đông Nguyên, có vẻ như bé con cũng khá dễ thương.

Trình Ninh nghĩ đến điều đó thì cảm thấy rất dễ chịu, trong lòng cũng tràn ngập niềm vui và sự mong đợi.

Cô nói với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên có chút bối rối.

Lời bày tỏ vừa rồi của cô khiến đầu óc vận hành của anh rơi vào trạng thái tinh thần hưng phấn, háo hức.

Rồi lại đột nhiên nhìn cô ấy, vui mừng nghĩ họ đã có một đứa con. Đứa con của hai người họ.

Đơn giản chỉ là do anh không biết cách thể hiện sự phấn khích, háo hức của mình như thế nào.

Anh ôm cô trong sân một lúc, rồi sau đó mới hỏi cô: “Em có thấy khó chịu không?”

Trình Ninh lắc đầu, sau đó lại nói thêm: “Em có hơi muốn nằm xuống”

Anh vẫn ôm cô, hỏi: “Anh bế em vào trong nằm một lát nhé?”

Trình Ninh đẩy anh ra nói: “Em có thể tự mình đi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-585.html.]

Cô ấy cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng chân cô không bị thương, thì sao phải để anh bế?

Hàn Đông Nguyên vẫn nhìn cô, nhưng không hề buông vòng tay đang ôm cô ra.

Trình Ninh: “…”

Cô lại đẩy anh ra, giận dữ nói, “Hàn Đông Nguyên, em vẫn sẽ mang thai đứa trẻ này trong hơn tám tháng nữa, anh bình thường một chút đi, em nghe nói vận động nhiều sẽ có thể làm giảm phản ứng thai nghén khi mang thai. Ngoài ra, việc sinh con cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Nói xong thì cô đẩy anh ra, nắm tay anh kéo anh vào trong nhà.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà.

Trình Ninh không quay lại phòng ngủ, mà ngồi xuống ghế sofa.

Hàn Đông Nguyên cứ quanh quẩn ở đó hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”

Rồi lại hỏi cô, “Em có muốn ăn gì không?”

Tư thế cứng ngắc, vẻ mặt khẩn trương, có chút không bình thường.

Trình Ninh nhìn anh.

Có lẽ cũng nên cho anh việc gì đó để làm.

Cô khẽ gật đầu, nói: “Nước sôi để nguội là được rồi.”

Đợi đến khi anh bưng nước đến rồi ngồi bên cạnh để đút cho cô uống, Trình Ninh đưa tay nhận lấy cốc, nói: “Anh ba, tay của em cũng không bị gì đâu”

Hàn Đông Nguyên im lặng đưa ly nước cho cô.

Trình Ninh nhấp một ngụm nước rồi đặt cốc xuống lại nhìn hắn, Hàn Đông Nguyên thở dài, gãi tóc, Trình Ninh vươn tay nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh ba, sao vậy? Anh không vui sao?”

Cô có thể thấy khi vừa mới biết tin cô mang thai anh rất vui, phấn khích, nhưng bây giờ anh lại có vẻ rất cứng nhắc.

“Không có...”

Anh nắm tay cô, thở nhẹ một hơi, rồi nói, “Anh có chút khó chịu, anh đang suy nghĩ xem bản thân mình nên làm gì.”

Nói xong anh lại cau mày, nói, “Chắc chắn là không thể sống trong khuôn viên trường được nữa, ở đây lại quá xa, tốt hơn hết là chúng ta nên sống ở ngôi nhà cạnh dãy nhà của khuôn viên trường, may mắn thay, bây giờ anh đã là học sinh năm cuối đại học, hơn nữa mỗi tuần anh cũng chỉ học mấy tiết môn chuyên ngành, từ giờ trở đi em sẽ sống ở nhà, chúng ta sẽ thuê người chăm sóc em...”

Thật ra anh không hề muốn có thêm bất kỳ một người nào trong nhà của mình, nhưng anh phải đến lớp, còn phải dành nhiều thời gian ở bên ngoài, anh lo lắng khi để cô ở nhà một mình, cũng như bọn họ nên chú ý những điều gì khi mang thai, nên ăn gì uống gì họ đều không biết, vậy nên thuê một người tận tâm chăm sóc cho cô sẽ tốt hơn.

“Anh ba...”

Trình Ninh gọi anh, nói, “Anh ba, anh bình tĩnh một chút, đừng căng thẳng như vậy. Chỉ là mang thai mà, cần phải chú ý cái gì thì chúng ta chú ý cái đó, lên kế hoạch thật tốt, nhưng cũng không khoa trương như anh nói đâu, anh nhớ chị Đông Mai, Thẩm Thanh và những người khác không, khi họ mang thai, không có ai xung quanh, họ vẫn đến nhà máy làm việc hàng ngày, điều kiện ở nông thôn bây giờ còn tệ hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng không phải tất cả đều không sao đó à.”

Cô không nói điều này cũng không sao, nhưng khi cô nhắc đến điều này thì Hàn Đông Nguyên lại càng cau mày hơn.

Loading...