Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 601

Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:30:48
Lượt xem: 115

Dì Chung và bà nội Hàn nói rất nhiều chuyện trong cuộc sống, cuối cùng cũng đã dỗ được Mã Đình Đình yên ổn.

Nhưng yên ổn là yên ổn, cũng quyết định ở lại, thậm chí còn chủ động nhờ Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh giúp đỡ, nhưng sắc mặt đối với Liêu Thịnh lại không vui vẻ.

Không muốn quan tâm anh ấy!

Liêu Thịnh sờ sờ mũi lại vô cùng vui, nên làm gì thì làm cái đó, khiến Mã Đình Đình càng tức giận!

Những ngày thật bận rộn và náo nhiệt cũng trôi qua

Kỳ nghỉ hè đã qua, trong chớp mắt đã đến kỳ cuối thai kỳ.

Có lẽ mấy năm nay Trình Ninh kiên trì rèn luyện, nền tảng cơ thể tốt, thai kỳ mỗi ngày cũng sẽ tập một số bài tập đơn giản, buổi sáng và tối đều ra ngoài đi dạo, thai kỳ của cô tương đối thoải mái, ngoại trừ ốm nghén trong thời kỳ đầu thật sự khó chịu, đến giai đoạn giữa cũng khá tốt, nhưng đến kỳ cuối thai kỳ, mọi vấn đề cũng đã xuất hiện, ban đêm đi ngủ cảm thấy đau ngực, tức ngực, đôi khi chỉ cảm thấy thở không nổi...

Đến khi cơ thể nặng nề khó có thể nhấc chân lên, có một ngày Trình Ninh cảm thấy từng cơn từng cơn đau chuyển dạ đến, linh cảm rằng đứa trẻ sắp chào đời, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nửa đêm cô bò dậy, bật đèn, quay đầu đẩy Hàn Đông Nguyên đang ngủ bên cạnh, nói: “Anh, dậy đi, chúng ta đến bệnh viện”

Hàn Đông Nguyên đang ngủ say thì bị đánh thức, nhìn cô mấy giây, lập tức ngồi dậy, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy? Con sắp chào đời?”

Trình Ninh chỉ cảm thấy một cơn đau thắt lại ở bụng, khi cơn đau kết thúc thở một hơi, khuôn mặt tái nhợt nói với anh: “Em đoán là vậy.”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh đưa Trình Ninh đến bệnh viện trong đêm.

Tất cả những thứ dùng đi sinh, như quần áo người lớn quần áo em bé tã lót chẳng hạn mấy ngày trước đều đã chuẩn bị xong đặt ở trong xe, Hàn Đông Uyển trực tiếp ôm Trình Ninh ra khỏi nhà lên xe, cũng không có kinh động đến bà nội Hàn và dì Chung.

Dù sao nghe nói sinh con sẽ mất ít nhất bảy tám tiếng, lâu nhất mười mấy tiếng, ngày mai còn bận rộn, không cần phải đánh thức họ vào nửa đêm đi theo để chịu mệt mỏi.

Trình Ninh được đưa vào bệnh viện lúc một giờ sáng, bị dày vò cho đến sáng khi đứa trẻ vẫn chưa chào đời.

Trình Ninh biết rằng sinh con rất đau.

Nhưng không biết rằng đau đến vậy!

Càng về sau, mọi cơn đau chuyển dạ đều cảm thấy như sắp chết.

Lúc đầu cô chịu đựng, chịu đựng không nổi liền khóc lên.

Nhưng bác sĩ phụ sản bảo cô đừng la hét, dạy cô cách dùng sức thế nào, làm sao để khống chế...

Trình Ninh đau đớn đến choáng váng, cảm thấy tinh thần của mình đang run rẩy, làm sao biết được dùng sức như thế nào, cô rưng rưng nước mắt cắn vào cổ tay Hàn Đông Nguyên, làn da của Hàn Đông Nguyên thô ráp săn chắc, trước đây Trình Ninh véo đến tự mệt mỏi thì cánh tay mới đau, nhưng bây giờ lại bị cô cắn đến bầm tím vài vết răng.

Mỗi lần thả lỏng một chút, cô cũng buông hàm răng đang cắn Hàn Đông Nguyên, đôi mắt đẫm lệ nói với anh: “Hàn Đông Nguyên, sau này chúng ta không sinh con nữa.

Hàn Đông Nguyên lúc này mồ hôi đầm đìa, hai mắt đỏ hoe, thuở thiếu niên đã đánh nhau bao nhiêu trận, người đàn ông bị gãy tay cũng chưa bao giờ đôi mắt đỏ hoe đến rối loạn nhưng lúc này giọng có chút run rẩy, nói: “Được, chúng ta không sinh nữa”

“Vậy anh có thể khống chế được bản thân sao?”. Trình Ninh lại nói.

Hàn Đông Nguyên: “???”

Anh có chút ngẩn ra.

Bác sĩ và hộ sinh: “Không cần phải vậy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-601.html.]

May thay bất kể đau đớn như thế nào sẽ luôn có kết thúc, khi những tia nắng đầu tiên tràn vào phòng bệnh qua cửa sổ, cuối cùng hộ sinh mừng rỡ hô lên: “Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi, đầu của em bé ra ngoài rồi, tiếp tục dùng sức, mẹ tiếp tục dùng sức.”

Trình Ninh: “…”

Cô chỉ cảm thấy choáng váng, cả người không còn một chút sức lực lấy đâu mà dùng?

May mắn lúc này đứa trẻ cũng không chịu thua kém, Trình Ninh sau một cơn đau nhói liền nghe thấy tiếng khóc lớn “Oa, oa, oa”, sau đó có tiếng bác sĩ và hộ sinh nói chuyện, Trình Ninh muốn nhìn đứa trẻ, nhưng cô đã kiệt sức, xoay đầu liền ngất đi, bên cạnh dường như có giọng của Hàn Đông Nguyên gọi cô, nhưng lúc này cô chỉ muốn ngủ đến chết.

Khi Trình Ninh lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lạ thường.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu thành những vệt sáng loang lổ trên giường bệnh, trên mặt đất, gió thổi lay rèm. Rõ ràng là bệnh viện, nhưng khi mở mắt ra, cô lại có cảm giác như mình đang sống sót sau tai nạn, có cảm giác thời gian như lắng đọng lại.

Trình Ninh ngơ ngẩn nhìn theo những vệt sáng ấy, sau đó rất nhanh nhớ đến mọi thứ đã xảy ra vào hôm qua, cô ấy đã sinh một đứa bé...

Ánh mắt cô đảo quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng lại ở chiếc giường nhỏ bên cạnh. Cô nhìn thấy bên trong có một đứa bé được bọc kín, cơ thể bị che lại nhìn không rõ mắt mũi. Cô cử động muốn nhổm người dậy nhìn xem, nhưng trong người lại có cảm giác khó chịu.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "Cốc, cốc”

Hàn Đông Nguyên vừa tiến vào thấy Trình Ninh muốn ngồi dậy, liền bước nhanh tới đỡ lấy cô nói: "Đừng cử động, em thấy không thoải mái ở chỗ nào?”

Trình Ninh dựa vào anh ấy hít sâu một hơi nói: "Vẫn ổn, cho em xem đứa bé.”

Em bé là một bé gái da còn nhăn nheo.

Hàn Đông Nguyên ôm đứa bé đến trước mặt Trình Ninh, nói với cô ấy: “Lúc nãy em còn chưa tỉnh dậy, y tá đã bế con qua phòng bên cạnh nhờ người mẹ ở phòng bên đút sữa, bé mới ngủ lại.”

Trình Ninh “Ồ” một tiếng, thò đầu nhìn xem.

Đứa bé đang mặc áo nho nhỏ, đôi chân đều để lộ ra bên ngoài, Hàn Đông Nguyên ôm đứa nhỏ trong tay, toàn bộ chiều cao giống như còn không lớn bằng bàn tay anh. Khuôn mặt nhỏ xíu, hồng hồng, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, đôi mắt nhắm nhìn không ra tới, lông mày nhạt như không có. Đứa bé như vậy, ít nhất lúc này tuyệt không thể gọi là xinh đẹp, nhưng Trình Ninh nhìn đứa bé, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mềm mại, chỉ cảm thấy “Ai da, trên đời này sao lại có một đứa bé đáng yêu như vậy”.

Đứa bé vốn đang ngủ say, đột nhiên bị bế lên, dường như là bị quấy rầy nên không vui, vặn vặn cái đầu nhỏ, chép chép miệng một tiếng.

Tim Trình Ninh cũng run lên theo tiếng chẹp miệng kia.

Cô nhịn không được vươn ngón tay nhỏ chọc chọc khuôn mặt nhỏ, liền thấy đứa bé nhăn nhăn mặt, miệng bẹp bẹp. Ngay lúc Trình Ninh đang luống cuống tay chân, sợ cô khóc thì đứa bé lại đột nhiên mở to đôi mắt. Một lớn một nhỏ nhìn nhau, nhưng đôi mắt to của đứa bé không có tiêu điểm, cô trừng to đôi mắt, sau đó nhanh chóng chuyển sang trợn mắt rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ ngon lành.

Trình Ninh: “???”

Cô ngây người một lát, ngẩng đầu xem Hàn Đông Nguyên, nói: “Mắt đứa bé?”

Hàn Đông Nguyên cười lớn, anh nói: “Bình thường, bác sĩ nói em bé mới sinh đều sẽ như vậy.”

“Đôi mắt đứa bé thật to”

Trình Ninh sau khi nghe nói là bình thường liền nhịn không được cảm thán.

Cô biết làn da của đứa bé luôn thấm đẫm dịch bào thai trong bụng mẹ, làn da nhăn nheo như thế này, vài ngày nữa sẽ dãn ra. Nhưng là đường nét khuôn mặt của bé rất đẹp, không chỗ nào là không đáng yêu. Đặc biệt là cặp mắt to kia, nghe nói em bé mới sinh ra phần da ở mí mắt phần lớn thường chưa phát triển hết, đôi mắt thường sẽ không lớn như vậy.

Cô duỗi tay đón lấy đứa bé, sau đó cùng Hàn Đông Nguyên cười nói, “Có phải rất đẹp hay không? Đứa bé thật đẹp, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Hàn Đông Nguyên “Uhm” một tiếng, nói: “Đúng vậy, giống em khi nhỏ như đúc.”

Trình Ninh ngẩn ngơ, ngẩng đầu không thể hiểu được mà nhìn Hàn Đông Nguyên liếc mắt một cái.

Loading...