Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 607
Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:30:59
Lượt xem: 119
Tiêu Lan đứng lên, và nhìn về phía người đối diện đó là đứa con gái do chính tay bà ấy nuôi khôn lớn, sau đó thì chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: “Lương Niệm, vì vậy, con đã nghe nói về chuyện cũ rồi, và nghe nói về chuyện bà Phương lấy con gái của mình làm chim cu chiếm tổ chim khách rồi, ngoài ra còn cùng với bà ngoại của con dẫn một đứa con giả mạo đi chiến đoạt tài sản của nhà họ Tiêu, hơn nữa còn ngược đãi mẹ khi còn nhỏ, dùng thuốc để điều khiển mẹ, còn bao gồm cả chuyện kết hôn, và con của mẹ nữa, kế tiếp còn nói với người ở bên ngoài là mẹ mắc bệnh tâm thần, con đều nghe nói về những chuyện này hết cả rồi, vậy mà trong đầu con vẫn một lòng một dạ muốn mẹ cùng với ba con giúp đỡ nhà họ Ngô nhà họ Tiêu lấy lại nhà cửa lấy lại mọi thứ, để bảo vệ cho sự phú quý của họ sao?”
“Con vẫn một lòng một dạ chỉ muốn, không phải, mà là con đang muốn bảo vệ cho xuất thân lương thiện của mình mà thôi, ngoài ra còn muốn có được sự phú quý ở bên đó của ba ruột mẹ ruột con, hơn nữa còn muốn có được một tiền đồ chắc chắn, cuối cùng là muốn một sự phú quý to lớn phải không?”
"Mẹ!”
Sắc mặt Lương Niệm nhất thời trắng bệch.
Tay cô ấy bắt đầu run lẩy bẩy, sau đó cô ấy còn vươn tay để mà nắm lấy quần áo của Tiêu Lan.
Nhưng Tiêu Lan đã lùi lại phía sau hai bước rồi.
Bà ấy nhìn Lương Niệm và nói: “Lương Niệm, không phải, căn bản không phải gọi con là Lương Niệm, gọi là gì? Ngô Niệm? Con biết con là vì sao lại bị bà ngoại và mẹ ruột của con ép đến đây sống cùng mẹ không? Bọn đã dùng thuốc để điều tâm trí của mẹ, để mẹ mang con về biến con thành con gái ruột của mẹ, để mẹ nuôi con trước mặt bọn họ trong một thời gian, sau đó lại vì chuyện đó mà đe dọa mẹ.”
“Ngoài ra bọn họ còn dùng công ơn nuôi dưỡng đối với mẹ để đe dọa mẹ, yêu cầu mẹ cho con một tiền đồ tốt đẹp, để mẹ nuôi dưỡng, giữ con ở lại bên cạnh, coi con là con gái duy nhất của mẹ, con biết bọn họ đã làm cái gì rồi không? Bọn họ không ngừng dùng thuốc để điều khiển mẹ, khuyên mẹ, để mẹ tin tưởng, mà không gặp lại con gái ruột của mẹ”.
“Bọn họ còn ở bên chỗ của Hằng Châu và mẹ ruột của Hằng Châu không ngừng gây xích mích, phá hoại mối quan hệ giữa Hằng Châu với ba của con, cái này vẫn còn chưa đủ, bọn họ còn không ngừng dùng thuốc để làm cho mẹ bị vô sinh, để mẹ không thể sinh ra đứa con ruột của mình, có như thế thì con mới được thương yêu nhất, và con mới được ta cần gì thì ta cứ lấy.... Ngô Niệm, con đã nghe nhắc tới chuyện này, vậy còn muốn dùng nước mắt để cầu xin mẹ à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Còn tại sao lại không thể quay lại như trước kia, và còn tại sao không thể giúp nhà họ Ngô lấy lại tài sản, lấy lại nhà cửa cho bọn họ, để bảo vệ sự phú quý của con sao? Phàm là con vẫn còn có chút lương tâm…”
Tiêu Lan nhìn cô ấy, và nói tiếp, “thì con đã không còn mặt mũi mà chạy đến chỗ này của mẹ để nói ra những chuyện như thế với rồi.”
"Mẹ”
Lương Niệm hoảng sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, sau đó cô ấy liền khóc lớn: "Mẹ, con không biết, con không biết gì cả, con vô tội!”
"Đúng”. Tiêu Lan chậm rãi nói: “Mẹ ngay từ đầu đã tự nhủ, con là người vô tội, cho nên mẹ mới yêu cầu con trở lại đoàn văn công, để con không phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu. Nhưng con đã làm gì vậy? Sau khi con biết được những chuyện họ đã làm, vậy mà con lại chạy qua đây khóc lóc để cầu xin mẹ lấy lại sự phú quý của nhà họ Ngô để họ nuôi dưỡng và chăm sóc con. Ngô Niệm, con đã có thể làm ra loại chuyện như thế này, vậy thì con còn có cái tư cách gì mà nói bản thân mình vô tội kia chứ?”
“Con đi đi, phàm là con vẫn còn một chút tình cảm mẹ con giữa chúng ta, thì con hãy đi đi, và vĩnh viễn đừng gặp mặt mẹ nữa, và cũng đừng làm ra thêm nhiều chuyện xấu xa, để rồi đập nát tất cả những tình cảm còn sót lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-607.html.]
Lương Niệm đương nhiên không có cách nào để tiếp nhận.
Cô ấy khóc và gọi "Mẹ", nhưng Tiêu Lan đã phớt lờ cô ấy, và sau đó liền quay người mà trở lại phòng.
"Đi ra ngoài đi”
Giọng nói của Lương Ngộ Nông từ một phía liền truyền đến.
"Ba.”
Lương Niệm sợ hãi hét lên.
Nhưng lúc đầu cô ấy chỉ có một chút sợ Lương Ngộ Nông, thế nhưng lúc này cô ấy lại càng sợ hơn, ông ấy đang ở trước mặt, thế mà cô ấy lại không thể nói ra bất cứ điều gì để cầu xin ông ấy.
Bởi vì trong lòng cô ấy biết rất rõ, có nói gì thì cũng vô dụng.
“Sau này không cần phải xuất hiện nữa.” Lương Ngộ Nông nói.
"Ba!”
Lương Niệm nhịn không được nữa: "Là mọi người đã nuôi con lớn”
“Cho nên chúng ta không nợ gì con, và mẹ con cũng không nợ con bất cứ thứ gì, là con, là mẹ ruột của con đã nợ bà ấy”. Lương Ngộ Nông lạnh lùng nói: "Ba nói lại một lần nữa, sau này con đừng xuất hiện nữa”
Lương Niệm căn bản là đành bó tay, cho nên cuối cùng rời đi với tinh thần hồn bay phách lạt.
Nhưng tất nhiên cô ấy không thể đổi họ thành Ngô được.
Ở đoàn văn công, thân phận là con gái của thầy Lương vẫn luôn là niềm kêu hãnh của cô ấy.
Nhưng Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan đã không còn nhìn nhận cô ấy nữa, nên sau này dù cô ấy cũng không đổi họ, nhưng cuối cùng cô ấy cũng càng đi lại gần gũi hơn với ba mẹ ruột của mình.