Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 612
Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:31:42
Lượt xem: 107
Có rất nhiều người yêu thích Tiểu Đoàn Tử.
Cũng có nhiều người tặng quà cho Tiểu Đoàn Tử.
Trình Ninh cảm thấy không thể nuôi con gái thành một người không biết quý trọng củi gạo, thế là cô liền khiến cho cô bé hiểu được thế nào là lập kế hoạch cho cuộc đời của chính bản thân mình, chứ không thể muốn cái gì thì sẽ được cho cái đó, cho nên từ khi Tiểu Đoàn Tử còn rất nhỏ, thì cô đã cho con bé tự lập một cuốn sổ kế toán cùng với cuốn sổ ghi lại toàn bộ tài sản mà cô bé sở hữu.
Có một số đồ đạc có giá trị, chẳng hạn như châu báu do nhóm người Tiêu Lan tặng, thì Trình Ninh sẽ tự mình giữ gìn cuốn sổ này, và nó thường được cất giữ trong két sắt, bởi vì những thứ này chí ít cũng cần phải đợi sau khi cô bé đến tuổi trưởng thành thì sẽ từ từ giao lại cho cô bé, còn bình thường tiền tiêu vặt hay tiền mua đồ chơi hay những thứ khác thì Trình Ninh sẽ cho cô bé, ngoài ra Trình Ninh còn mời gia sư gia đình toàn thời gian cho cô bé, để cho cô ấy tự do quản lý cô bé.
Cho nên Tiểu Đoàn Tử từ nhỏ đã được tiếp xúc với sổ sách kế toán, thế là đối với việc riêng của mình thì rất rõ.
Khi còn học mẫu giáo thì cô bé đã học cách xâu vòng tay, dây chuyền, trâm cài, bằng nhiều loại hạt khác nhau và bán chúng trong xưởng vẽ của Trình Ninh. Có không ít quý bà đã đến xưởng vẽ của Trình Ninh để xem qua quá trình sản xuất những chiếc vòng tay và dây chuyền nhỏ tinh xảo tuyệt đẹp này, hơn nữa cũng vì là chất liệu tốt, cho nên trông nó cao cấp hơn nhiều so với việc mua nó từ người bán bên ngoài, thế là mấy người bọn họ liền chọn lựa vài chiếc, thậm chí một số còn chạy đến đặt hàng ở quầy lễ tân của xưởng Trình Ninh.
Nhân viên lễ tân cười nói: "Thưa phu nhân bà thật là sáng suốt. Những thứ này đều do chúng tôi tự tay làm, tuyệt đối không phải đồ chơi nhựa thô sơ do nhà máy sản xuất”
Nhưng Tiểu Đoàn Tử rất bận rộn.
Cô bé có rất nhiều việc phải làm, có nhiều thứ cần phải học, cô bé không có nhiều thời gian để làm những chiếc vòng tay và vòng cổ nhỏ mỗi ngày. Lúc hàng được phát hành thì rất nhanh đã được bán hết, thế nhưng cô bé lại không thể cung cấp hàng được, cho nên cô bé liền thương lượng với mẹ, xem có thể thuê người làm việc này cho mình hay không, và cô bé sẽ trả lương.
Trình Ninh:….
Cô nói: “Con tự mình đi tìm người thương lượng nhé, con không phải quen biết rất nhiều người sao? Xem có chị nhỏ nào nguyện ý cùng con làm chuyện đó hay không?”
Dù sao thì tất cả đều tùy thuộc vào cô bé.
Đương nhiên là Đoàn Tử luôn có rất nhiều cách kiếm tiền chứ không riêng gì chuyện này.
Cô bé đã học cách làm bánh bích quy và bánh ga-tô từ từ dì Chung hoặc là gia sư gia đình, khi có hứng thú, thì cô bé còn nhờ gia sư gia đình của mình giúp chuyển bàn ghế vào trong tiểu khu, và tìm một nơi râm mát để bán, tiểu khu này là một khu biệt thự cao cấp, hơn nữa ai mà không biết cô bé nhỏ kia là con của ông chủ Hàn kia chứ?
Cho nên khi Đoàn Tử vừa mở quầy ra, thì cho dù là bánh bích quy nhỏ hay là bánh gato, tất cả rất nhanh đều được người khác mua hết.
Đợi sau khi tìm được vài chị gái nhỏ cùng cô bé xâu vòng tay, dây chuyền, nhẫn nhỏ, khuyên tai, kẹp tóc, thì cô bé cũng sẽ bày một quầy hàng bên ngoài khi có thời gian, hơn nữa còn có biển hiệu trực tiếp của Tiểu Đoàn Tử, ngoài ra cô bé còn mang đồ của mình tự lại làm lên trên đầu, cho nên chả trách có cô bé nào khi nhìn thấy thì liền không sáng mắt lên kia chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Rất nhanh đã bán sạch như cũ.
Tất nhiên tất cả những điều này không hề làm cản trở việc học của cô bé, bởi vì cô bé cần phải tính toán mọi thứ, cho nên tất cả các phép tính cộng trừ ở trường tiểu học cô bé đều vừa có thể làm nhanh lại vừa trơn tru, ngoài ra phép nhân đơn giản cũng hề đáng kể so với cô bé.
Bởi muốn làm “thiết kế”, hơn nữa từ khi con nhỏ cô bé cũng thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cho nên cô bé cũng vẽ rất giỏi.
Tất nhiên rồi, ngoài ra kỹ năng tốt nhất của cô bé là Sanda Taekwondo, bởi vì ba mẹ của bé đã đặc biệt tìm một võ sư, và cho cô bé bắt đầu học nó từ khi ba tuổi, sau đó còn mỗi ngày cô bé đều phải luyện tập.
Tóm lại Đoàn Tử có rất nhiều ý tưởng, và sự nghiệp kiếm tiền từ nhỏ cũng rất hoành tráng.
Trường tiểu học cô bé theo học là một trong những trường tư thục được thành lập sớm nhất ở Thâm Thành.
Có nhiều người địa phương có tiền theo học tại đây.
Việc kinh doanh kiếm tiền bằng chuỗi hạt của Đoàn Tử được làm rất lớn, cho nên từ ba năm trước, khi học tiểu học thì cô bé đã có được một cửa hàng nhỏ của riêng mình, mặc dù hàng ngày đều do Trình Ninh chăm nom, nhưng người khác cũng phụ quản lý, còn Đoàn Tử thì chỉ cần tạo ra ý tưởng, và làm ra nhiều sản phẩm tốt là được.
Công việc kinh doanh của cô bé lớn như vậy, cho nên trong trường không chỉ có một vài người mà là rất nhiều người đã trở thành khách hàng của cô bé, thậm chí còn có những chị gái trung học đã chạy đến để đặt hàng nữa.
Nhưng đối với việc này, thì cô bé thường để bọn họ đến cửa hàng đặt hàng, hơn nữa bởi vì cô bé là một đứa trẻ rất nghe lời, cho nên cô bé đã có một nguyên tắc, là không làm ăn với các bạn cùng lớp trong thời gian đi học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-612.html.]
Bạn cùng lớp Hàn Tư Doãn: "???”
Mặc dù cô bé luôn nói vậy, nhưng lại có rất nhiều người con nhà giàu không quan tâm.
Họ cảm thấy bạn học Hàn Tư Doãn đang thiếu tiền.
Còn họ thì có tiền.
Cho nên bọn đã nói chuyện với bạn học Hàn Tư Doãn, để xem liệu cô bé có thể giúp bọn họ làm bài tập hay không, sau đó bọn họ sẽ cho cô bé tiền.
Bọn họ bảo cô bé hãy viết chữ xấu hơn một chút là được, đừng viết chữ đẹp như thế như bình thường.
Bọn họ có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền.
Bạn học Hàn Tư Doãn:…..
Có tiền, rất nhiều tiền, vậy là có bao nhiêu tiền?”
Bạn cùng lớp Hàn Tư Doãn liền hỏi một cách nghiêm túc.
Đối với việc này cô bé vẫn có chút tò mò, bởi vì cô bé rất nghiêm túc trong việc kiếm tiền, cho nên không có lý do gì mà những bạn học này lại giàu hơn cô bé.
Ba mẹ của họ có thể cho họ bao nhiêu tiền?
"Năm mươi tệ”. Cậu bé dẫn đầu tự hào nói.
Ngày nay có rất nhiều công nhân chỉ kiếm được vài trăm nhân dân tệ một tháng.
Khi thấy chiếc vòng tay và chiếc vòng cổ mà anh họ chị họ của cậu bé đã mua từ chỗ của Hàn Tư Doãn, thì cậu bé liền hỏi giá, một chiếc chỉ có vài đồng, ngoài ra còn phải trừ đi chi phí, hơn nữa còn phải cực lực làm nửa ngày thì mới được một xâu chuỗi, vậy thì giá thành cậu bé đưa ra đã rất cao rồi phải không?
Cậu bé nói: “Tớ mỗi người có năm mươi tệ, và có một tháng bài tập về nhà, chúng tớ có vài người, cậu cũng không cần phải tự mình viết, nghe nói cậu không phải có rất nhiều bạn đang cùng cậu kiếm tiền sao? Hãy để họ viết nó, thì cậu vẫn có thể kiếm được một ít lợi nhuận”
Nói xong được một lúc, thì cậu nhóc dừng lại mà ngẩng đầu nhỏ lên mà nói: “Cái này là do cậu đứng nhất lớp, thành tích tốt, không có phạm sai lầm, cho nên bọn tới mới tìm đến cậu, nếu không thì chuyện tốt như vậy, thì có biết bao nhiêu người muốn cướp nhưng lại không cướp được.”
Bạn học Hàn Tư Doãn: “….”
Tại sao cậu nhóc đang ở trước mặt cô bé lại ngu ngốc như vậy.
Bạn học Hàn Tư Doãn liền nhìn cậu bé ngốc nghếch đang ngẩng cao đầu và cắt tóc ngắn trước mặt, đúng rồi, cậu nhóc này tên là Ngô Tam Hòe phải không?
Tại sao phải gọi là cậu bé là Ngô Tam Hòe vậy?
"Cậu có anh em tên là Ngô Tam Quế phải không?”
Hàn Tư Doãn không kiềm chế được mà hỏi.
Bạn học Ngô Tam Hòe sửng sốt trong giây lát.
Bạn học Ngô Tam Hòe vẫn còn chút kiên nhẫn với cô bé đứng đầu lớp hơn nữa lại có vẻ ngoài xinh đẹp Hàn Tư Doãn này, chưa kể là cậu bé đang tìm cô bé để làm việc, thế là sau khi sửng sốt, thì cậu bé vội giải thích: “Không có, cậu nghĩ tên tớ là Ngô Tam Hoè, thì sẽ có một người anh em tên là Ngô Tam Quế sao? Không có, cái tên này của tớ là do ông nội đặt, gọi như vậy là bởi vì trong ngồi nhà ở quê của chúng tớ có ba cây hòe, chứ không có ba cây quế.”
Cô bé nhìn mặt mũi của Ngô Tam Hòe thì lại không nói nên lời.
Người này ngốc như vậy, thì làm sao có thể giao lưu được kia chứ?